Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Tiểu Băng

Phanh!

“Sinh Tử bộ” nổ tung không phát ra tiếng nổ vang, mà như tiếng kim loại vỡ tan, một âm thanh thanh thúy.

Những đốm đen trắng tản ra, mang theo Thượng Cổ âm tào địa phủ tử ý và sinh cơ Thanh Đế chứng đạo, khiến thế giới khái niệm trừu tượng xung quanh bị cộng minh, lãnh khốc, băng hàn, âm trầm, yên tĩnh, tuyệt vọng và ấm áp, nhiệt liệt, quang minh, mạnh mẽ, hi vọng đều cuộn trào, hướng về chỗ sâu nhất của Sinh Tử nguyên điểm.

Chân Võ đại đế mở mắt, phá vỡ trạng thái cân bằng không chết không sống.

Trong đôi mắt sâu thẳm như không đáy tỏa ra một tầng sáng tím chí dương chí chính minh lệ. Ông vung tay, nắm vào hư không, một cây ngọc xích màu tím cổ xưa hiện ra, trên xích có khắc đầy đạo văn, tràn đầy khí tức tiên thiên ngoại tà không xâm.

Nói thì chậm, làm lại mau, Chân Võ đại đế không ngờ lấy thước làm kiếm, theo khí cơ khiên dẫn, chém về phía Phong Đô đại đế!

Trong tích tắc, kiếm quang màu tím chiếu khắp xung quanh, mọi khái niệm trừu tượng hư ảo, âm trầm yên tĩnh, quang minh mạnh mẽ gì gì đều tiên biến, miêu tả sinh và tử không còn, tất cả nguyên điểm đều tiêu thất, thân hình cao lớn mặc giáp đen của Phong Đô đại đế tiêu thất, vũ trụ nội cảnh tiếp cận Chân Thật giới của y cũng tiêu thất, ngay cả Chân Linh cũng biến mất, chỉ có bản tính linh quang như từ chỗ cao vô cùng bị kéo xuống, trần trụi thừa nhận một kiếm này.

Trảm đạo gặp ta!

Thế nào là ta? Bản tính linh quang chính là ta!

Một kiếm này lấy tâm trảm tâm, kiểm tra bản ngã, không thể dựa vào ngoại lực, hay thần thông gì cả!

Phong Đô đại đế gầm lên, bản tính linh quang làm chấn động cả lân cận:

“Nguyên Dương xích? Thì ra nó rơi vào tay ngươi!”

Bản tính linh quang của Phong Đô đại đế hóa thành một cái lốc xoáy hai màu đen trắng giao tạp vào trong, trong sinh cơ giấu tử ý, nhanh chóng xoay tròn, hình thành sáu cái hắc động u ám, tỏa ra cảm giác về Luân Hồi và tương lai, không lùi mà tiến tới, nghênh lên kiếm quang của Chân Võ.

Nguyên Dương xích? Mạnh Kỳ sửng sốt, một mối khó hiểu trong lòng bỗng nhiên sáng sủa.

Thần binh được Ma Phật xếp vào danh sách mười đại tuyệt thế, ngang hàng với Nhân Hoàng kiếm Quang Âm đao cuối cùng đã xuất thế.

Hèn gì Chân Võ đại đế chém ra “Đạo Diệt Đạo Sinh” lại xảy ra sự mâu thuẫn trong sức mạnh, xuất hiện sơ hở, ra là ông đã mượn sức mạnh của thanh tuyệt thế thần binh này.

Hèn gì ông dám mạo hiểm xông vào đây, không sợ bị đạo đồng hóa, bởi vì ngoài hậu chiêu Hoàng Tuyền ông còn có Nguyên Dương xích bảo vệ!

Theo miêu tả của Ma Phật, Nguyên Dương xích là bảo bối có khả năng phòng ngự đệ nhất, hộ thân hộ tâm, ngoại tà không xâm!

Mạnh Kỳ vung tay, khiếu huyệt mở ra, ném Cố Tiểu Tang ra ngoài, vào phía khu vực của sinh cơ.

Lúc này, mất đi sự bảo vệ của “Sinh Tử bộ”, Mạnh Kỳ cảm nhận được ý niệm của mình đang dần chuyển sinh thành tử, linh trí bắt đầu có chút mơ hồ, sắp bị “Tử vong” đồng hóa.

Hắn lập tức làm theo kế hoạch, vận hết sức vận chuyển “Vô Cực ấn”, đỉnh đầu “Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân” quay tròn tít mù, thả xuống hỗn độn u quang, bao phủ lấy hắn, cố gắng bảo vệ hắn khỏi bị đồng hóa.

Cố Tiểu Tang dáng vẻ trang nghiêm, Tiên Thiên chi đức ngưng tụ thành một đóa sen trắng ở dưới chân, những cánh hoa mở rộng, sinh ra đài sen, mang tới cảm giác thanh tịnh, cứu rỗi và quy túc.

Giữa hai người có một mối liên hệ vi diệu do Kim Sinh quả mang tới, dù bị ngăn cách bởi khái niệm trừu tượng của Sinh Tử nguyên điểm nhưng vẫn có thể cảm ứng được đối phương.

Sáu lốc xoáy lục đại Luân Hồi quấn lấy kiếm quang màu tím của Chân Võ đại đế, va chạm tạo nên những vòng gợn sóng không ngừng cuồn cuộn tràn ra, lan tới khắp nơi.

Ầm!

Mạnh Kỳ cảm nhận được khái niệm trừu tượng chung quanh mình không ngừng bị phập phồng, rạn nứt, không còn là một khối trọn vẹn như trước nay.

Chính là lúc này!

Những đạo u quang quanh người Mạnh Kỳ rút ngược trở về trong “Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân”, khánh vân co lại, cùng với bản tính linh quang và Chân Linh dung hòa vào nhau, hóa thành một điểm không trên không dưới, không quá khứ không tương lai, không thể dùng từ ngữ miêu tả được.

Bắt đầu của tất cả!

Cố Tiểu Tang hai tay kết ấn, đỉnh đầu bay ra ba đóa sen trắng cuồn cuộn gợn sóng, một đóa không, một đóa hư, một đóa ửng sắc vàng. Ba đóa sen co lại vào giữa, ngưng tụ ra một điểm không phân ra được trái phải, không phân ra được trước sau, vừa lớn lại nhỏ, như ẩn chứa một thế giới như có như không đầy cảm giác an nhạc, trầm tĩnh và quy túc.

Chân Không gia hương, cuối cùng của cuối cùng!

Hai người vừa thi triển thần thông, bên kia Phong Đô đại đế cũng xảy ra biến hóa. Sáu hắc động lục đại Luân Hồi nuốt chửng kiếm quang của Chân Võ đại đế, hai bên mạnh mẽ giằng co, hao mòn lẫn nhau, cơ thể mặc giáp đen hùng vĩ kia khẽ động, Nê Hoàn mở ra, bắn ra một làn quang hoa lưu ly màu xanh đậm.

Đạo quang này vừa bay ra, lập tức hóa thành một bàn tay phật khổng lồ, từ bên trên chộp xuống, mang tới cảm giác vạn vật Niết Bàn, thiên địa yên tĩnh, trí tuệ được khai ngộ, làm những cơn sóng triều sinh tử đang cuồn cuộn giữa y và Mạnh Kỳ đều ổn định lại.

Đây chính là chỗ dựa giúp Phong Đô đại đế không sợ Mạnh Kỳ xuất hậu chiêu, dám to tiếng nói mình có khả năng hủy diệt đa phần cường giả của Ngọc Hư môn hạ.

Trong tam thi chi thân của Bồ Đề Cổ Phật có cất giấu một đạo phật quang gần như Bỉ Ngạn!

Phật quang rải xuống, cự chưởng chộp xuống, dù có chạy tới chỗ nào cũng không thể tránh thoát.

Nhưng những đốm sáng của “Sinh Tử bộ” đã nổ tung lại tụ vào với nhau, sinh hóa thành tử, tử chuyển thành sinh, nối thành một trang sách hư ảo viết chư thiên sinh tử, chặn đứng bàn tay phật.

Cùng lúc đó, “Điểm” mà Mạnh Kỳ và Cố Tiểu Tang dùng “Vô Cực ấn” ngưng tụ ra cũng đã hoàn toàn thành hình.

Oanh long long!

Từ nơi sâu trong Sinh Tử nguyên điểm truyền tới tiếng ‘kêu gọi’ khe khẽ, như đã bị kích thích.

Phong Đô đại đế cảm ứng được sự ‘kêu gọi’ đó, lập tức hiểu ra, không trấn áp Đại Đạo chi thụ và Bá Vương Tuyệt Đao nữa, lại lôi Thất Bảo Diệu Thụ ra quét một cái!

Mạnh Kỳ thực lực cường đại, lại đang ở trong chỗ sâu nên rất nhanh sẽ bị đồng hóa, Cố Tiểu Tang thì chưa tới Truyền Thuyết, nhưng đang ở nơi an toàn nên có thể thong dong cảm ngộ...... Mạnh Kỳ ở trong khu vực tử vong, cũng là nơi bắt đầu cho tất cả, thể hiện chư quả chi nhân, nguồn cội của bản chất sinh cơ, Cố Tiểu Tang thì ở trong khu vực sinh, chính là vạn vật quy túc, cuối cùng của cuối cùng......

Hai người là đồng nguyên cùng từ Vô Cực ấn mà ra, nhưng lại đi theo hai hướng hoàn toàn khác biệt, bắt nguồn từ Vô Cực, lại quy về Vô Cực, phân biệt rõ ràng cho sinh và tử!

Hai thứ kích thích lẫn nhau, hình thành một thái cực sinh tử, tác động tới tất cả mọi nơi ở bên trong nguyên điểm.

Đây chính là điều Cố Tiểu Tang biết sẽ xảy ra khi luyện hóa một phần của Sinh Tử nguyên điểm, cũng chính là chỗ dựa lớn nhất của cô!

Ầm!

Khái niệm trừu tượng của Sinh Tử nguyên điểm điên cuồng chuyển động theo hai người, từng chút một bị cuốn vào, rồi bị luyện hóa, nếu biết dựa theo nó, bốn lạng đủ để lay động ngàn cân!

Có nghĩa Mạnh Kỳ và Cố Tiểu Tang đang có thể khống chế sức mạnh của Sinh Tử nguyên điểm cận đạo, dùng nó để chống lại ngoại địch!

Tay phật chộp xuống, Thất Bảo Diệu Thụ quét ra, Mạnh Kỳ hai tay kết ấn, đánh ra Vô Cực, Cố Tiểu Tang một chỉ điểm ra, suy diễn Vô Sinh!

Cùng lúc đó, Bá Vương Tuyệt Đao không lùi mà tiến tới, chém thẳng vào thân thể Phong Đô đại đế!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.