Chương trước
Chương sau
Dịch: Tiểu Băng

Mạnh Kỳ nói xong, đưa tay lên, đánh ra một quyền. Hỗn độn xung quanh kết thành một khối, vô cùng khó tả.

Diêm Ma hóa thân của Hàn Quảng theo bản năng đẩy tay ra đỡ, sáu ngón tay mang theo hủy diệt chi ý, mang đến tận thế, đưa mọi thứ đến điểm kết thúc.

Diệt thiên diệt địa diệt thần chi lực cuồn cuộn tuôn về phía trước, nhưng vừa chạm vào quyền của Mạnh Kỳ thì cứ thế hoàn toàn biến mất.

Phanh!

Quyền thế không thể đỡ được nữa, đánh trúng vào bàn tay của Diêm Ma.

Đặng đặng, thân hình Hàn Quảng mơ hồ, hóa thân tan rã, phải không ngừng lùi về sau, bị một quyền này đánh cho văng ra không phải máu tươi, mà là ma khí bàng bạc.

Chỉ vỏn vẹn một quyền, Diêm Ma hóa thân của Hàn Quảng chỉ còn thiếu chút nữa là bị phá hủy.

Bản tôn Hàn Quảng hắc, chỉ một cái, để hóa thân Diêm Ma bay trở về, quay đầu bỏ đi, cảm khái: “Giỏi cho Vô Cực ấn! Giỏi cho Nguyên Thủy Thiên Tôn!”

Dù có địa lợi là đang ở trong khu vực hỗn độn, nhưng Mạnh Kỳ vẫn chưa thi triển ra được Vô Cực ấn để công kích địch.

Nhưng “Chư quả chi nhân” đã vận chuyển, vận mệnh chú định, khiến Diêm Ma hóa thân của Hàn Quảng có muốn tránh cũng không tránh được một quyền vừa rồi.

Chỉ vài bước chân, Hàn Quảng đã đi mất, không chút lưu luyến, không chút cưỡng cầu.

Nếu không có Ma Sư vừa vặn đến, vừa vặn cùng tiến vào một giếng cổ vũ trụ, vừa vặn có tuyệt chiêu đảo ngược thời gian, thì quả thực mình không làm gì được hình chiếu Nguyên Thủy...... Mạnh Kỳ đăm chiêu nhìn theo bóng Hàn Quảng.

Người ở sau lưng Ma Sư đó thái độ rất ái muội nha......

Mạnh Kỳ đưa tay ra định hái đóa sen xanh, song để cho chắc ăn, hắn vẫn cẩn thận kiểm tra xem có cái bẫy nào không.

Đạo Nhất lưu ly đăng hiện ra trong mắt, quét quanh đóa sen. Tim Mạnh Kỳ đập nhanh vì hồi hộp.

Hắn úy, vì đóa sen xanh này không hề có tí dấu vết hay chút khí tức nào của Cố Tiểu Tang!

“Nếu người nó dựng dục thật sự là Cố Tiểu Tang thí chủ, bổn tọa đã sớm lấy nó đi rồi.” Một giọng nói hòa nhã xuyên qua hỗn độn vọng tới. Mạnh Kỳ tỏa thần thức ra tìm, mới phát hiện ra trong nước ao hỗn độn, những đóa sen trắng đã tụ thành đài sen, bên trên dần hiện ra thân thể của tiền thái tử Triệu Khiêm, hàng thế Di Lặc.

Y quả nhiên đã tới sớm hơn Hỗn Nguyên tiên tử.

Mạnh Kỳ khẽ thở ra: “Vậy người nó dựng dục ra là ai?”

“Ngươi hiểu Cố Tiểu Tang, Kim Hoàng làm sao mà không hiểu, nhìn cái đại năng Truyền Thuyết kia từ tốn tới chậm là biết rồi. Có lẽ cô ấy chỉ là muốn ngươi gặp mặt vị đại năng Truyền Thuyết đó mà thôi.” Triệu Khiêm cười ha hả nói, “Còn kẻ ở trong đóa sen ư, ừm, dựng dục không tốt lắm, hẳn là còn đang ngủ say.”

Trong tay y đột ngột lật ra một cái gương, xung quanh khắc hình hộ pháp chư thiên và Phật Đà ngũ phương, lưu ly trong vắt, chiếu thấu qua những cánh sen, hiện ra một hình ảnh mông lung, mơ hồ nhìn ra được là một hạt châu.

Linh Châu tử Na Tra! Môn hạ đời thứ ba của Ngọc Hư nhất mạch, gần bằng Dương Tiễn nhất! Mạnh Kỳ thở dài trong lòng.

Các nhân vật thời Thượng Cổ quả thực đều mong muốn trở về.

Có Na Tra ngủ say ở trong này, mình không còn p hải e ngại tên đại năng La giáo kia nữa.

“Thực ra Cố Tiểu Tang quả thật đã từng tới nơi đây.” Triệu Khiêm vẻ rất thân thiện, đưa tay lau mặt gương một cái, hình ảnh trong gương lập tức thay đổi, thời gian trong gương như đảo ngược, “Đây là Nguyệt Quang bảo kính, có thể chiếu thấy thời gian quá khứ ở nơi này.”

Trong hỗn độn u ám, im lặng tĩnh mịch, thời gian không ngừng trôi ngược, dần hiện ra một bóng người áo trắng Mạnh Kỳ quen, mi mắt đẹp như vẽ, linh động thánh khiết, Cố Tiểu Tang.

Cô bước vào hỗn độn, đứng bên cạnh đóa hỗn độn Thanh Liên, lặng lẽ nhìn chăm chú. Một lúc sau, khóe miệng nhướn lên, má lúm nhợt nhạt hiện ra, cười đầy hiểu biết, cô không làm gì cả, xoay người rời khỏi, miệng còn hát hò:

“Trời tối lộ nguy ~ đạo trở mà dài ~ sinh tử khó lường ~ không thấy ngày mai ~”

“Đốt thân hình ta ~ thiêu tâm thần ta ~ giây phút sáng lạn ~ tranh sáng với trời trăng ~”

Mạnh Kỳ nhắm mắt lại, để cảm xúc dịu xuống, trở nên bình tĩnh trở lại. Tiểu Tang bố trí nhiều năm, ngay cả Ngọc Hư cung cũng đều đã tới, cho thấy cô thật sự có chuẩn bị hậu chiêu, để dù có thất bại, cũng vẫn có khả năng sống lại.

Vậy thứ cô chuẩn bị đó đang ở đâu?

Cô có vẻ chẳng hề làm gì cả......

Hắn vừa suy tư vừa nhìn Triệu Khiêm: “Nếu đây là nơi Linh Châu Tử ngủ say, sao ngươi không rời khỏi mà còn ở đây?”

“Bởi vì bổn tọa đang đợi ngươi.” Triệu Khiêm mỉm cười.

“Chờ ta?”

Triệu Khiêm gật đầu, hai tay tạo thành chữ thập: “Phật môn chú trọng từ bi, nếu nguyện ý, đều có thể độ chi.”

“Đến tình cảnh hiện nay, mọi người nhiều ít đều đã nhìn ra Tô thí chủ ngươi có tác dụng với Nguyên Thủy Thiên Tôn. Chúng ta ngày đêm tu trì, chỉ cầu là bát hoang lục hợp quá khứ tương lai có mặt khắp nơi, là theo đạo tăng thêm, nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn có lẽ chỉ muốn giảm bớt, chém ra chư quả chi nhân, cho thấy ông ấy đã tới cấp độ không thể nào miêu tả được. Ngươi càng có nhiều liên quan tới Nguyên Thủy, thì ông ta càng giảm được càng nhiều, cuối cùng sẽ có thể trở về ‘vô’ thật sự, chứng được đạo quả.”

Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, chăm chú nói: “Ta cũng nghĩ như thế.”

Triệu Khiêm cười càng thêm ấm áp: “Quan hệ của ngươi với Ma Phật làm nhiều đại nhân vật đại thần thông giả đối với ngươi ném chuột sợ vỡ đồ, thật sự là một chiêu tuyệt diệu của Nguyên Thủy Thiên Tôn. Nhưng Tô thí chủ ngươi cũng nên hiểu, không phải tất cả các đại nhân vật đại thần thông giả đều vui vẻ, có người muốn trở thành chư quả chi nhân, có người không muốn nhìn thấy Nguyên Thủy siêu thoát, hai lần kinh nghiệm trước đã cho họ biết mỗi lần có cơ hội chứng đạo, thì chỉ có được một người thành công mà thôi. Phong Thần Tây Du và Thiên Đình không còn, kẻ được lợi nhất chính là Linh sơn Phật Tổ, nên lần này, không có ai muốn đứng nhìn Nguyên Thủy thành công, hơn nữa đây là mạt kiếp, không hẳn là còn có sau này.”

Ngữ khí của Triệu Khiêm khi nhắc tới Linh sơn Phật Tổ rất là kì lạ.

“Nên, ngươi mới tìm tới ta?” Mạnh Kỳ ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng cuộn sóng phập phồng.

Triệu Khiêm cười: “Tô thí chủ ngươi luôn không phải thích bị người khác thao túng hay sao, chẳng lẽ ngươi để mặc cho mình tiếp tục đi theo con đường Nguyên Thủy Thiên Tôn đã vẽ cho ngươi? Bất kể tương lai tốt hay xấu? Ngươi dù sao cũng phải tìm chút cân bằng, tương lai mới có cơ hội lựa chọn đường sống.”

“Nhưng ít nhất trong chuyện vừa xảy ra, ta không hề nhìn thấy Ngọc Hư nhất mạch có ác ý với ta.” Mạnh Kỳ lạnh nhạt trả lời.

Triệu Khiêm không nói thêm, cười tủm tỉm, đạp trên đài sen trắng, lấy đi những hạt hỗn độn Thanh Liên rồi nghênh ngang rời khỏi.

Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, mặc kệ như thế nào, cất hai hạt sen còn lại đi đã. Đây là đồ tốt để trùng tố Pháp Thân, khi hình chiếu và nhỏ máu trùng sinh đều không còn dùng được thì cũng vẫn có thể sử dụng được.

Hắn tiếp tục nhìn quanh, tìm kiếm dấu vết Tiểu Tang lưu lại.

Triệu Khiêm vừa rời khỏi, giếng cổ liền phóng ra ánh sáng rực rỡ, một làn khí tức bàng bạc lao ra, phóng tới Ngọc Thanh cung.

Định thời gian thực là vừa vặn nhỉ, cứ như đang chờ sẵn cho hai người bọn họ nói xong.

Mạnh Kỳ cất bước, tới bên cạnh đóa hỗn độn Thanh Liên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.