Dịch giả: Tiểu Băng
Tố Nữ Tiên Giới, mây khói bay bay, xuất trần vời vợi.
Trong một gian phòng đẹp đẽ đầy mùi vị hoan dục, những cánh sen tỏa ra, tham lam hấp thu phấn hồng, Hoan Hỉ Bồ Tát nằm nghiêng trên đài sen, tay chống cằm, lụa trắng mỏng phủ sát lên người, lồi lõm phập phồng, đẹp không sao tả xiết.
“Đây là tác dụng của Vạn Giới Thông Thức phù hả......” Ả nhìn vật màu trắng bạc trong tay Liên Dục Bồ Tát.
Hoan Hỉ Bồ Tát thu chân, nghiêng người ngồi dậy, lụa trắng rơi xuống, cảnh xuân hé ra, khiến đám nam sủng xung quanh không sao dời mắt đi được, hít thở khó nhọc, hận không thể bổ nhào lên.
“Ai da, cũng hay ha.” Hoan Hỉ Bồ Tát hút Vạn Giới Thông Thức phù vào tay, lật qua lật lại xem, mỉm cười, “Ừ, miêu tả trong thi từ có vẻ đã dần thành hiện thực. Chúng ta không cần phải ủy thân vào thanh lâu, cũng không cần phải đi du lịch không có mục tiêu, ôm cây đợi thỏ nữa, có cái phù này trong tay, không cần bước chân ra khỏi cửa cũng có thể khiến tất cả nam sắc trong thiên hạ rơi hết vào trong túi.”
Liên Dục Bồ Tát tuy cảm thấy Vạn Giới Thông Thức phù cũng hay, nhưng đấy chỉ thuần vì nó mới lạ mà thôi, nghe vậy nghi hoặc hỏi: “Có gì khác nhau đâu? Chẳng phải vẫn phải chủ động dụ dỗ mê hoặc hay sao?”
“Đương nhiên là khác nhau chứ. Phàm những nam tử có chút kinh nghiệm hay được sư trưởng dạy bảo khi đi hành tẩu giang hồ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-the-ton-su-nhat-the-chi-ton/2136249/quyen-6-chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.