Chương trước
Chương sau
Dịch: Tiểu Băng

Chiêu Yêu phiên ập đến, chư thiên vạn yêu không dám không theo, mặc dù Thái Ly là hậu duệ của Ngũ Hành Khổng Tước, Thần Quang ngưng luyện, nhưng khi bị đánh lén cũng khó mà phản kháng, trơ mắt nhìn mình bị Bạch Trạch yêu vương Chu Ngô phong ấn.

Chu Ngô đứng trước mặt Thái Ly, chăm chú nhìn con khổng tước mạnh mẽ, như đang nhìn thấy bóng dáng của mình năm đó.

Ngày xưa y là Yêu Vương mạnh nhất, là kẻ thành tựu thủy tổ chân thân đại yêu nhanh nhất của bộ tộc Bạch Trạch từ sau thời Thượng Cổ, là kẻ có hi vọng nhất của Yêu tộc đột phá ràng buộc, trở thành Yêu Thần; là kẻ được Kim Ngao đảo Đại Thánh coi trọng, hóa thân chỉ điểm cho, ban cho cái danh hiệu thiên chi kiêu tử “Thanh Đế” … Tiếc thay, thời vận không tốt, mệnh đồ gập ghềnh, bị trấn áp ở Thiếu Lâm.

Đợi đến mình thoát khốn ra được, thì danh hiệu yêu vương mạnh nhất đã là của Thái Ly, còn được Yêu Thánh thương ưu ái, một bước bước vào cấp độ Yêu Thần, hô phong hoán vũ, hiệu lệnh Yêu tộc, hoàn thành một phần giấc mộng ngày xưa của y, trong khi y lại trở thành trợ tá cho người ta, không thể phô bày ra ánh sáng của năm đó.

May mà Kim Ngao đảo vẫn còn, may mà Đại Thánh đã sắp thức tỉnh, bố cục Chân Thật giới, cuối cùng mình cũng đã chờ được cơ hội đông sơn tái khởi!

Sau này, ta sẽ là yêu thần mạnh nhất, nói không chừng còn có thể trở thành Đại Thánh!

Phân chia cảnh giới trong Yêu tộc khá là qua loa. Yêu Vương và đại yêu tương đương với Nhân tiên, Yêu Thần thì bao gồm cả Địa tiên và Thiên tiên, cũng bởi vì con đường tu luyện của hai bên khác nhau, võ đạo diễn hóa nội cảnh thiên địa thành Động Thiên, phân chia nhân, địa, thiên vừa lúc đối ứng với ba giai đoạn, “Thai nhi”, “Lạc địa”, “Thành hình”, như Nhân tiên là Mạnh Kỳ mà có nội cảnh gần như thành hình Động Thiên là trường hợp đặc biệt trong đặc biệt!

Cảnh giới và phẩm giai của Pháp Là hai việc khác nhau, giống như thiên phú của một người tuyệt không phải là thành tựu của hắn. Phẩm giai cao sẽ giúp cảnh giới có ưu thế rất lớn, tiềm lực phát triển mạnh mẽ, nhưng cảnh giới thì vẫn là cảnh giới đó mà thôi, vẫn sẽ bị kẻ có cảnh giới cao hơn áp chế.

Yêu tộc sau khi chứng được thuỷ tổ chân thân tương ứng, sẽ từng bước nắm giữ và cường hóa “Quyền lực” tương quan. Vì ban đầu giới hạn của yêu và thần giới rất mơ hồ, rất nhiều yêu vật trời sinh đã là quản lý đại đạo của một phương diện nào đó, ví dụ như Ngũ Đức Phượng Hoàng, Ngũ Hành Khổng Tước, Bạch Trạch biết được việc của tất cả vạn yêu quỷ quái. Những hậu duệ chứng được yêu thân chân thể sẽ tu luyện những nội dung có liên quan, có loài cũng sẽ từng bước diễn hóa Động Thiên, ví dụ như Ngũ Sắc Thần Quang yêu cầu phải luyện hóa Ngũ Hành thiên địa, có loài thì không cần như thế, ví dụ như Phượng Hoàng chi lộ, chỉ cần sưu tập ngũ đức, ngưng luyện hình thái pháp bảo tương ứng mà thôi.

Cho nên, việc phân chia cảnh giới của Yêu tộc với võ giả tu sĩ là rất mơ hồ, cho tới cảnh giới Truyền Thuyết.

-- cũng không phải chỉ có yêu vật một tộc nào đó có thể ngưng luyện nguyên huyết tương ứng, mà còn có thuyết về lột xác, như ngư vượt Long Môn, trường xà hóa giao, có những loài có tiền nhân thăm dò ra công pháp tu luyện, phối hợp với ngoại vật, chỉ cần khổ tu sẽ có hi vọng thoát thai hoán cốt, ví dụ như một số công pháp nhân tộc có thể giúp hóa thân thành Chân Long Hỏa Hoàng vân vân.

Nhìn ánh mắt lạnh băng đầy phẫn hận của Thái Ly, Chu Ngô mỉm cười: “Yêu Thánh thương chỉ quan tâm tới sự hưng thịnh của Yêu tộc, dạo gần đây ngươi không ngừng thất bại, nhưng lại cứ tự cho mình bình yên vô sự, cao ngạo không biết tỉnh lại, e là đã khiến cho nó thấy thất vọng.”

“Đảo chủ là Thượng Cổ Đại Thánh, trải qua kiếp số mà bất diệt, là hoàng giả tốt nhất hiện giờ của yêu tộc, trong khi ngươi không biết nhìn đại cục, kiêu ngạo tự bịt mắt mình, tự coi trọng bản thân, không chịu mở mắt. Lão phu đành phải dạy dỗ cho ngươi.”

Thái Ly cười khẩy: “Chứ không phải ngươi chỉ là một nô bộc, không thể không ganh tị sự kiêu ngạo của ta, nên mới muốn kéo ta xuống cùng một hạng với ngươi!”

“Nguyện trung thành với Đại Thánh là chuyện bình thường của Yêu tộc, có liên quan gì tới làm nô bộc hay không?” Chu Ngô không muốn nói nhiều, bấm tay bắn ra, trúng vào người Thái Ly, kích phát Kim Ngao cấm phù.

Ánh sáng bừng lên, Thái Ly biến mất, mà Yêu Thánh thương cũng theo y rời đi, không hề ở lại.

Mắt Chu Ngô lấp lóe, vẻ mặt tối tăm.

............

“Hỗn Thế Kim Tiên” Tần Dược chém ra một kiếm, bảy thuộc tính lôi, trạch, phong, hỏa, mộc, băng, thổ quyện vào thành một, thể hiện thần dị, hoặc trói buộc, hoặc trì hoãn, hoặc đốt cháy, hoặc điện giật, khiến địch nhân như bị vây chặt.

Cuối cùng y cũng gặp được người sinh tử chi giao, nhưng cũng chạm phải một cường địch.

Thất hải hai mươi tám giới người mà Hỗn Thế Kim Tiên dám phó thác phía sau lưng mình lại là một trong tam ma, “Chí Ma thiên quân” Thiện Hằng?

Hai người này một là kẻ tội ác chồng chất, một du hí hồng trần, vốn là nước giếng không phạm nước sông, bình thường không hề tiếp xúc gì, không ngờ lại là sinh tử chi giao!

Thực ra, năm đó nếu không được Tần Dược âm thầm hỗ trợ, “Chí Ma thiên quân” bị Xung Hòa đạo nhân đánh trọng thương sớm đã bị đám kẻ thù phân thây.

Kẻ cường địch họ gặp phải là “Dạ Đế” Hoắc Ly Thương, được gọi là cường giả đệ nhất trong hàng ngũ Địa tiên, hành vi phóng đãng.

Kiếm quang chém xuống, bổ vào đêm tối, dù là lôi đình, hay là liệt hỏa, thì cũng lặng yên biến mất, như bị nuốt trọn, không chạm được tới Dạ Đế.

Xung quanh Dạ Đế một màu đen u tĩnh, “Thất Diệu Hỗn Thế thần kiếm” của Tần Dược và “Đại Hạn thần chưởng” của “Chí Ma thiên quân” đều không thể nào vượt qua được, cứ vừa tiếp xúc vào là đều bị hắc ám thôn phệ.

Không đúng, năm trước mới luận bàn với Dạ Đế một lần, “Đại Phạm Dạ” của y tuy là mạnh mẽ, có khả năng thôn phệ mọi công kích, nhưng không thế bất động như núi, thong dong kéo dài như thế này!

Tần Dược thân kinh bách chiến, trong nháy mắt đã rút ra được kết luận:

Đây là “Đại Phạm Dạ” đạt chuẩn Địa tiên!

Mới một năm không gặp, Hoắc Ly Thương đã tấn chức Địa tiên?

Dù mình có liên thủ với Thiện Hằng e là cũng không thắng nổi.

Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách!

Tần Dược truyền âm cho Thiện Hằng, lợi dụng lúc sơ hở, thi triển thuật xuống đất, bỏ chạy.

Nhưng lưng y đã đau nhói, Kim Ngao cấm phù tự động kích phát.

Ai? Trong ánh sáng đỏ vàng, Tần Dược nhìn thấy người ra tay, chính là người bạn tốt Thiện Hằng của y!

Tần Dược vừa sợ vừa giận, nhưng đã bị kéo về Bích Du cung, bên tai vang giọng nói của Thiện Hằng:

“Tần huynh, đại kiếp đã tới, chúng ta còn cách Truyền Thuyết quá xa, nếu không có chỗ để dựa vào và giúp đỡ, sớm muộn cũng sẽ trở thành vật hi sinh cho người khác, tiểu đệ đã bí mật trở thành thành viên bên ngoài của Kim Ngao đảo, một chưởng này coi như giúp huynh thêm hạ quyết tâm!”

Quang cảnh thay đổi, Tần Dược nhìn thấy Tô Ðát Kỷ, trong lòng vừa thê lương vừa bi phẫn. Thiện Hằng quả nhiên là giỏi đổi trắng thay đen, không hổ cái danh xưng ‘ma’.

Mắt y lóe lên, nhìn thấy “Âm Tổ” Từ Bi và “Dạ Đế” Hoắc Ly Thương.

Người này cũng thất bại trở về?

Không thể nào! Dạ Đế đã thành Địa tiên, Thiện Hằng tuyệt không phải đối thủ của hắn, cho dù chung quanh còn có mai phục khác, thì cũng không khả năng quay trở về đây trước cả mình được!

“Hoắc Ly Thương, không ngờ ngươi thần không biết quỷ không hay thành tựu Địa tiên.” Tần Dược bật thốt.

Dạ Đế buồn cười: “Tần đạo hữu, mới bị trúng ảo thuật hả, ta cả nằm mơ cũng còn muốn tấn chức sớm đấy!”

Y phát khí tức ra ngoài, một màn bóng tối vô biên, không có một đốm sao nào, rõ ràng vẫn là Nhân tiên.

“Vừa rồi ngươi rõ ràng......” Tần Dược nhíu mày khó hiểu.

Mình không thể nào nhìn sai được!

Hoắc Ly Thương nhắm mắt lại như cảm ứng gì đó, rồi mở mắt cười: “Tần đạo hữu vừa mới giao thủ với ta?”

“Đúng.”

“Đáng tiếc ta vừa mới tiến vào mảnh vỡ hồng hoang là lựa chọn về đây ngay, là người thứ hai dùng Cửu Chuyển Ly Huyền đan. Tô tiên tử có thể làm chứng.” Dạ Đế mỉm cười nhìn Tô Ðát Kỷ.

Tô Ðát Kỷ mỉm cười: “Ly Thương công tử giảo hoạt nhất, một tí sức lực cũng không chịu bỏ ra, chọn ngay trở về.”

Tần Dược im lặng, suy nghĩ, chẳng lẽ là người khác ngụy trang làm Dạ Đế, nhưng Đại Phạm Dạ đó quả thực là tiêu chuẩn Địa tiên......

Hoắc Ly Thương mỉm cười: “Ta đoán trong mảnh vỡ hồng hoang có thần dị phục chế lại người ta, tạo ra một Dạ Đế giả, hơn nữa thực lực và cảnh giới còn cao hơn cả Dạ Đế thật là ta. Ha, hay ha!”

Y chẳng chút sợ hãi về “Giả Dạ Đế” kia.

Giả còn lợi hại hơn cả thật? Tần Dược làm Pháp Thân nhiều năm, kiến thức coi như cũng phong phú, nhưng giả thường luôn là kém hơn thật, chuyện hôm nay nhìn thấy quả thật đã làm đảo điên tri thức của y!

Kim Ngao đảo rốt cuộc muốn làm gì?

“Thật thật giả giả để ý làm gì!?” Tô Ðát Kỷ lên tiếng, ánh sáng năm màu lóe lên, Thái Ly xuất hiện, Yêu Thánh thương bay tới ngay sau đó.

Tô Ðát Kỷ vỗ tay, đầy vẻ ngây thơ dễ thương: “Cùng là Yêu tộc, cần gì phải đánh sống đánh chết, còn không mau đưa cho Thái Ly Yêu Vương một viên Cửu Chuyển Ly Huyền đan!”

Lần này, ả không còn bình tĩnh mời Thái Ly vào trong nội điện để dùng, mà sai Ân Vị Ương đổ ngay ra hai viên, đưa cho Thái Ly và Tần Dược.

Một người một yêu đều bị phong ấn, không có sức phản kháng, Thái Ly bị cạy miệng, ép nuốt đan dược, y biến sắc, sau đó lạnh băng ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

Ai...... Tần Dược thở dài, chỉ còn biết tự trách mình cẩu thả.

Chờ hai người dùng “Cửu Chuyển Ly Huyền đan” xong, Tô Ðát Kỷ cười tỉnh bơ: “Mọi người đã là cùng một nhà, đừng khách khí với nhau nữa, cùng xem đánh nhau đi.”

Ả vung tay, một màn nước hiện ra trong đại điện, chiếu nhiều khung cảnh khác nhau, có “Hỗn Nguyên tiên tử” đang áp chế “Bất lão tiên ông”, có “Bất lão tiên ông” gặp phải “Ma Sư” Hàn Quảng, có “Thái Huyền Thiên Tử” tránh thoát Ngũ Sắc Thần Quang, có “Thất Hải Tiên Quân” bị Cổ Nhĩ Đa chặn lại, có Lục đại tiên sinh bị “Hỗn Nguyên tiên tử” và “Xích Đế” vây công, có Hà Thất bị “Vân Hạc” đánh lén, cũng có Tô Vô Danh, Cao Lãm không ai ngăn trở, đang lướt đi đâu đó......

Theo bản năng, Tần Dược tìm Nhân tiên bào xanh thần bí đã làm mình rung động.

Y không thể không ‘ý’ một tiếng, bởi vì Mạnh Kỳ một đường tiến quân thần tốc, mặc kệ Kim Ô Đại Bằng, Cửu Anh xuất trận, hay “Cao Lãm giả” “Ma Sư giả” “Hỗn Nguyên tiên tử giả” đột ngột chặn đường, thì đều suýt soát tới chậm, chỉ thiếu chút nữa là bắt kịp hắn, vận khí tốt tới mức khiến người ta phải cảm thán.

Tiếng ‘ý’ của y làm Dạ Đế, Âm Tổ và Tô Ðát Kỷ chú ý, đầu tiên là khó hiểu, sau khi cẩn thận quan sát thì ai nấy đều biến sắc.

Thao túng vận mệnh biên độ nhỏ? Đặc thù Bỉ Ngạn?

Trong đầu Tô Ðát Kỷ hiện ra thông tin về Tô Mạnh, cười quyến rũ một cái, truyền âm ra các nơi trong hồng hoang, thuận miệng bịa chuyện:

“Các vị luôn tránh mà không chiến, quá mức làm mất thời gian, kế tiếp sẽ có sứ giả Thiên tiên đi vào, công kích mọi người, cho tới khi chỉ còn năm vị.”

Vừa dứt lời, ả sai “Đông hầu” Ân Bất Nhị và “Nam công” Chu Tử Thăng bước vào Hồng Hoang.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.