Dịch giả: Tiểu Băng
“Vị công tử này, thỉnh tự trọng.”
Gió đêm lành lạnh, ào ào thổi qua bến tàu, âm thanh vang vọng, Hoắc Ly Thương như rơi vào hố băng, trơ mắt nhìn U Hồ xoay người đi vào khoang thuyền.
Từng cho rằng mọi thứ đều ở trong lòng bàn tay, không ngờ không phải vậy.
“Trên thuyền nhất định đã xảy ra chuyện, ‘Thái Ất Thiên Tôn’ Hàn Quảng kia rốt cuộc đã làm gì?” Hoắc Ly Thương phóng đãng tùy ý thì phóng đãng tùy ý, nhưng người có khả năng thành tựu Pháp Thân, không có ai là thằng ngốc, thái độ của U Hồ đã khiến y nghĩ tới một khả năng, “Có lẽ dẫn sói vào nhà......”
Không, có lẽ không phải là sói, mà là hổ!
Hoắc Ly Thương suy nghĩ cực nhanh: “U Hồ tính tình thâm trầm cẩn thận, nếu không chắc chắn sẽ không làm hành động gì, Vân Nguyệt nhìn ngây thơ nhưng đầy mưu mô tính toán, là kẻ si mê ta nhất, xem ra phải tới chỗ cô ta tìm hiểu tình huống trước.”
U Hồ hẳn là lo bị tên “Thái Ất Thiên Tôn” Hàn Quảng kia nhận ra?
Vân Nguyệt có một thói quen, chính là hít mùi hoa lúc sáng sớm, đấy chính là thời cơ của y!
Hoắc Ly Thương trở lại đống hàng bên bến tàu, nhắm mắt dưỡng thần chờ trời sáng.
Ánh sáng hồng nhuộm đỏ chân trời, Vân Nguyệt từ trong khoang thuyền đi ra, một gương mặt mộc không chút phấn son, đôi mắt lấp lánh sáng ngời.
“Vân Nguyệt! Vân Nguyệt!” Hoắc Ly Thương lén tới gần, khẽ gọi.
Khí tức của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-the-ton-su-nhat-the-chi-ton/2136154/quyen-6-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.