Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Tiểu Băng

Thần tượng chìa bàn tay phải, nâng một cái khay tròn màu vàng sáng bóng, trong khay có một cái ao, trong ao có một lớp cặn, đám người Mạnh Kỳ chính là một trong số thành phần của lớp cặn ấy.

Miêu tả như thế để thấy được sự chênh lệch to lớn giữa hai bên!

Cổ Nhĩ Đa vung Thiên Tru phủ, kích phát nó tới cực hạn, huyễn hóa ra Trích Tiên trì, bổ mạnh vào những kí hiệu niêm phong hư ảo, muốn tìm con đường sống.

Phốc!

Phủ quang chém vào một pháp tắc, làm nó mất đi ánh sáng, nhưng lại không lai động được bản chất của nó, cùng lúc đó, Tô Vô Danh cũng liên hệ với các ta khác, dùng chúng điều động sức mạnh của các vũ trụ tương ứng, hơn hai mươi Tô Vô Danh cùng vung kiếm, đánh ra một kích kinh thiên, tiếc thay, kết cục cũng không khá gì hơn Cổ Nhĩ Đa, Lục đại tiên sinh và Hàn Quảng cũng xuất chiêu, nhưng không ai tạo được chút hư hao gì cho lớp gông xiềng và phong ấn.

Mảnh vỡ Hạo Thiên kính, mảnh vỡ Đông Hoàng chung, vật tỏa ánh sáng bảy màu, mảnh vỡ vòng tay và vô số những mảnh vỡ khác, sau bao nhiêu năm ở nơi này, đã bị Dao Trì Kim Thủy thẩm thấu ảnh hưởng, nhất thời không thể phát huy ra được thần dị của mình.

Cổ Nhĩ Đa không kềm được lo âu.

Độ Thế Pháp Vương khốn kiếp, không ngờ dám chơi lớn như vậy!

Vô Sinh lão mẫu là thần thánh phương nào? Chân thân chưa hề hàng lâm, chỉ vỏn vẹn một chút ý thức mà thôi, đã lôi cả Dao trì ra khỏi Cửu Trọng Thiên, mà không hề bị một chút xíu kháng cự hay phản phệ nào!

Đúng lúc này, mọi người nghe thấy tiếng nước vỡ, nhìn thấy nước trong Dao Trì nhanh chóng tụt xuống, như đang bị cái gì đó hút đi!

Rắc!

Dao Trì nhanh chóng cạn tới đáy, dưới đáy xuất hiện những khe nứt, nước còn lại chui hết vào khe, sau đó không còn trào ra nữa.

Kí hiệu phong ấn và gông xiềng xung quanh trở nên trong suốt, muốn sắp vỡ tan.

Ầm!

Bầu trời của Dao Trì sụp đổ, mây khói cô đọng bên dưới cũng vậy, chỉ trong một thời gian ngắn, nơi này đã trở thành tan nát.

Đây...... Cổ Nhĩ Đa ngạc nhiên, nhìn về phía khu vực trung tâm Dao Trì, thấy ở trong đống cung điện tàn phá có một người, “Cuồng Đao” Tô Mạnh.

Tay trái của hắn cầm một cái cây nhỏ xanh biếc thò vào trong Dao Trì, ánh sáng hỗn độn đang điên cuồng từ khắp xung quanh tràn vào trong cây.

Cái cây nhỏ tỏa ra một màn ánh sáng trơn bóng, tỏa ra khí tức đại đạo, từ từ mọc ra thêm một cái chạc cây, vẻ rất hưởng thụ, thoải mái.

“Đó là cái gì?” Cổ Nhĩ Đa cảm nhận được Thiên Tru phủ trong tay rung lên, như nhìn thấy kẻ địch nguy hiểm.

Hàn Quảng cau mày, như cũng đang suy nghĩ đây là cái gì, Lục đại tiên sinh và Tô Vô Danh cũng không khỏi bị hút ánh mắt vào Đại Đạo chi thụ.

Độ Thế Pháp Vương đứng ngẩn người trên vai pho tượng Vô Sinh lão mẫu, không thể nào tin được.

Không thể ngờ Dao Trì lại bị một cái cây chẳng biết từ xó nào chui ra điên cuồng hấp thu!

Nguyện lực quang mang trôi nổi, đôi mắt pho tượng Vô Sinh lão mẫu bắn ra ánh sáng trắng bạc, khẽ thì thầm:

“Kỷ nguyên?”

Thanh âm tiêu tán, thần tượng sụp đổ, trở lại nguyên hình là vô số điểm sáng nguyện lực, bao lấy Độ Thế Pháp Vương, từ Cửu Trọng Thiên bay vọt ra ngoài.

Vô Sinh lão mẫu thấy kế hoạch của mình không thành công, thì quyết định cực nhanh, bỏ đi tức khắc, hiện giờ pho tượng chỉ là một cái ý thức mà thôi, dùng hương khói nguyện lực mới tạm thời ngưng tụ ra được thành pho tượng, nay không được Dao Trì hỗ trợ, vây khốn đám Pháp Thân kia, pho tượng không đủ sức để đối phó với các Pháp Thân liên thủ công kích, ở lại để chết à?

Dao Trì chi chủ vừa lui, nơi này lập tức hoàn toàn sụp đổ.

Trong hỗn loạn mù mịt, những tia sáng không ngừng bắn lên không trung, các mảnh vỡ thần binh pháp bảo theo bản năng đi tìm đường ra!

Mạnh Kỳ đã sớm để mắt tới một thứ trong đó, chính là mảnh vỡ Hạo Thiên kính.

Tay trái hắn cầm cây nhỏ, hiện giờ đã được tám nhánh cây, năm mươi sáu cái lá, lóe ra ánh sáng xanh dịu dàng, Nê Hoàn cung trên đỉnh đầu mở ra, khánh vân lại dâng lên, tỏa xuống màn u quang như màn nước.

Qua lần hấp thụ này, cuối cùng, hắn cũng đã được “Đại Đạo chi thụ” trả ơn cho một ít phản hồi!

Tay phải Mạnh Kỳ nắm Bá Vương Tuyệt Đao, quanh thân có Hỗn Độn u quang bao phủ, đánh về phía mảnh vỡ Hạo Thiên kính, muốn thu lấy nó!

Nhưng ngay khi “Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân” xuất hiện, vật tỏa ánh sáng bảy màu đã chuyển hướng, quét về phía Mạnh Kỳ.

Ba một tiếng, hỗn độn khánh vân trên đầu Mạnh Kỳ bị nó quét trúng, nghiêng qua một bên, vật bảy màu kia cũng bị ảm đạm đi, như đã bị tiêu hao rất nhiều lực lượng.

Thất Bảo Diệu Thụ?

Nó mà cũng vỡ?

Mạnh Kỳ lúc này mới nhìn thấy rõ cái vật bảy màu đó, không ngờ lại là Thất Bảo Diệu Thụ đại danh đỉnh đỉnh!

Ta có chọc ngươi đâu hả? Kẻ mạnh nhất ở chỗ này bây giờ chả phải là Cổ Nhĩ Đa có Thiên Tru Phủ hả? Sao ngươi lại đi đánh ta? Mạnh Kỳ bị Thất Bảo Diệu Thụ ngăn cản, bị chậm nửa nhịp, đành trơ mắt nhìn Cổ Nhĩ Đa xông về phía mảnh vỡ Hạo Thiên kính.

Đương!

May mà Lục đại tiên sinh xuất kiếm đúng lúc, chặn Cổ Nhĩ Đa lại.

Bên kia, Hàn Quảng tay phải ba quang trường đao, bên trái Diêm Ma chi thủ, đấu với Tô Vô Danh, ở giữa hai người là một mảnh vỡ đồng xanh có khắc dòng sông hư ảo, nó đang ngưng tụ quang âm.

Những mảnh vỡ thần binh còn lại đều rục rịch, như muốn gia nhập vào cuộc chiến, thật là hỗn loạn!

............

“Ta là ai?”

“Ta đang ở đâu?”

Thằng bé con hốt hoảng, rất nhiều ký ức quay cuồng trở về, mình là “Ma Sư” Hàn Quảng, bậc thần tiên cả thiên hạ đều biết, đang xông vào Huyền Thiên tông, để cướp Quang Âm đao, sao mình lại ở chỗ này?

Đây … đây là khung cảnh hồi mình còn nhỏ mà?

Đây là ảo cảnh, hay là mình đã thật sự bị đẩy trở về quá khứ, khiến quá khứ xảy ra lần nữa?

Thằng bé cố gắng suy nghĩ, phát hiện ngoài kí ức, thì nó chẳng có gì khác, không có tu vi cao tuyệt, cũng không có tâm linh siêu phàm, ngay cả mi tâm tổ khiếu cũng còn không có.

Ảo giác mà lại có thể thật tới như vậy hay sao?

Mình đã thật sự sống lại? Hàn Quảng nhíu mày, kí ức cuối cùng y nhớ là y đã dùng một chiêu “Như Lai thần chưởng” bản Thiên Đế đấu với một đao quang âm, chỉ vậy mà chẳng lẽ mình thật bị đuổi về quá khứ?

Nếu cho mình làm lại, mình nhất định sẽ làm tốt hơn, hoàn hảo hơn!

“Khiến người ta quay về quá khứ trong thoáng chốc, cấp bậc Tạo Hóa hẳn là làm được, nhưng khiến người ta thật sự quay về quá khứ sống lại một lần nữa, thay đổi lịch sự, thì hẳn phải là đại nhân vật Bỉ Ngạn mới làm được! Chẳng lẽ Quang Âm đao đã thức tỉnh tới mức độ này?” Hàn Quảng càng nghĩ càng thấy khó hiểu.

Y không phải người hay suy nghĩ viển vông, nên ra quyết định rất nhanh.

“Thông đạo này có lối đi bí mật thông ra bên ngoài, ngay cả sư phụ cũng không biết, hồi đó sau khi mình trở thành tông chủ, tới đây bái tế xác của sư phụ, mới ngẫu nhiên phát hiện ra.” Hàn Quảng đảo mắt, cất bước đi tới.

Đi một lúc, từ một hốc cây nào đó trong rừng cây ngoài thành, có một thằng bé chui ra ngoài, chính là Hàn Quảng.

Hàn Quảng thở ra một hơi, lắc đầu cười. Nếu thật sự là sống lại, quả thực là ưu việt hơn rất nhiều, nhẹ nhàng tránh được chuyện đồng môn tàn sát lẫn nhau đầy sống chết ở trong cung điện dưới lòng đất kia.

Y tăng tốc, rời khỏi rừng cây, vừa đi ra đường lộ, đã thấy một đạo nhân đi tới.

Đạo nhân này tóc trắng nhiều hơn tóc đen, ăn mặc rất cẩn thận tỉ mỉ, khí chất nội liễm.

Hàn Quảng nhíu mắt, đây là một lão oan gia, không ngờ lại đụng phải Huyền Thiên tông Thủ Tĩnh đạo nhân!

Từ khi còn trẻ, người này cũng đã nổi danh lừng lẫy khắp thiên hạ.

Thủ Tĩnh thấy bé con Hàn Quảng một mình đi trên quan đạo, áo quần rách nát, dính cả máu tươi, thì sinh lòng nhân từ, dừng chân hỏi: “Tiểu thí chủ, người nhà ngươi đâu?”

Hàn Quảng da đầu tê dại, biết người mình đang rất dơ bẩn, còn dính cả máu tươi, đành phải chín thật một giả, khóc lóc: “Đạo trưởng, ta, ta rất đáng thương, cả nhà đã bị Diệt Thiên môn sát hại, bản thân còn bị ma đầu bắt quăng xuống địa cung, bắt chúng ta tự giết lẫn nhau, ta, ta khó khăn lắm mới tìm được đường ra.”

Nghe tới cái tên Diệt Thiên môn, Thủ Tĩnh trở nên ngưng trọng, cẩn thận hỏi han cụ thể, sau đó căn cứ theo lời Hàn Quảng miêu tả, tìm đến địa cung, đánh một trận tưng bừng ở đó, giết chết sư phụ của Hàn Quảng.

“Giỏi lắm, ngươi tâm tư linh động, xử sự nhạy bén, giữ được bản thân, quả là một nhân tài hiếm có.” Thủ Tĩnh nhìn Hàn Quảng nói, “Hôm nay ngươi không còn nhà để về, có nguyện bái bần đạo làm thầy hay không?”

Hàn Quảng há hốc miệng nhìn Thủ Tĩnh, trò này ở đâu ra vậy?

Y suy nghĩ cực nhanh, quỳ xuống, cung kính dập đầu:

“Đệ tử bái kiến sư phụ!”

Sau bốn mươi năm, Hàn Quảng ở Huyền Thiên tông tu tâm dưỡng tính, gõ chuông lễ thần, rất được Thủ Tĩnh coi trọng, cuối cùng cũng cảm ngộ được toàn bản truyền thừa “Thiên Đế ngọc sách”!

Ánh sáng truyền thừa bay vào trong đầu y, khung cảnh trước mắt y đột nhiên thay đổi, nhìn thấy thanh quang âm trường đao gợn sóng lấp lánh.

Bốn mươi năm qua như một giấc mộng!

Hàn Quảng như hiểu ra cái gì đó, quyết định thừa dịp sát trận chưa hoàn toàn khép lại, đại trận còn chưa hoàn toàn mở ra, chịu bị chém một đao, vọt lên trời.

Mái tóc đen của y đã xuất hiện nhiều sợi bạc, vỏn vẹn một đao đã bị chém mất năm trăm năm thọ nguyên.

May mà ở trong thế giới luân hồi đã dùng nhiều đan dược tăng tuổi thọ, nếu không, hẳn đã hết tuổi thọ mà mất mạng ngay tại chỗ!

Nhưng mà đổi lại, đã có được đủ “Thiên Đế ngọc sách”!

Quang Âm đao quả là khó lường!

Tuổi thọ bị giảm mạnh, thực lực cũng bị suy giảm nghiêm trọng, Hàn Quảng lập tức chui vào hư không, định chạy về Diệt Thiên môn.

Nhưng trước mặt y đã xuất hiện một người, ngang tàng uy nghiêm, cầm Nhân Hoàng kiếm, Cao Lãm.

Cao Lãm lạnh lùng nhìn Hàn Quảng:

“Vốn định giết mấy con Yêu tộc, không ngờ lại gặp phải ngươi.”

“Cũng tốt, vừa lúc có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi.”

Người ta mạnh hơn mình, Hàn Quảng đành phải gượng cười:

“Cái gì ta biết, ta sẽ nói hết.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.