Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Tiểu Băng

Tôn Ngộ Không bị hút vào trong áo, rống lên giận dữ, chấn nó rung lên dữ dội.

Phù phù phù phù! Tụ bào của Mạnh Kỳ không ngừng phình xẹp, không trấn nổi Tề Thiên Đại Thánh.

Đạo Nhất Lưu Ly đăng chiếu ra, quét khắp xung quanh, tìm những sợi dây nhân quả.

Phanh!

Tụ bào Mạnh Kỳ nổ tung, một cây gậy vàng to tướng bắn ra, trên đâm vào vân tiêu, dưới chọc vào địa hỏa phong thủy, một bàn tay to đè lên đầu gậy.

Ngẩng đầu nhìn lại, Mạnh Kỳ nhìn thấy Tôn Ngộ Không mặt lông miệng Lôi Công, khổng lồ che khuất thiên không, đôi mắt to như hai tinh cầu, đỏ rực như lửa nhìn chằm chằm vào hắn.

Nhưng Bá Vương Tuyệt Đao đã chém ra, mọi quỷ dị biến mất, xung quanh chìm vào tối tăm, không còn nhìn thấy vật gì.

Ánh đao màu tím lại sáng lên, cao xa vời vợi, hư hư ảo ảo, chiếu sáng tất cả những vật không thuộc về vật chất, lôi sợi dây liên hệ giữa cự hầu với Thanh Đồng cổ quan ra ngoài!

Từ ảo tưởng bước vào hiện thực, cũng phải tuân thủ những quy tắc cơ bản, con khỉ do thất khiếu ma tâm gọi tới, đương nhiên phải có liên hệ nhân quả với ma tâm!

Đánh rắn phải đánh giập đầu, Tề Thiên Đại Thánh mạnh thật, nhưng hiện đang chỉ là con rối bị giật dây, không còn sợi dây liên hệ kia, Đại Thánh sẽ không đánh nữa!

Trường đao chém xuống sợi dây kia.

Quá khứ chi nhân, lúc này chi quả. Tất cả tan thành mây khói!

Tôn Ngộ Không đứng khựng lại, thân hình dần thành hư ảo, trở về thế giới ảo tưởng.

Mạnh Kỳ chuyển thế đao, chém về phía Thanh Đồng cổ quan, tưởng tượng giống như Bá Vương ngày xưa, chém ngược Ma Quân!

Bắn người trước bắn ngựa, cầm tặc trước cầm vương!

Thất khiếu băng phách ma tâm nảy lên điên cuồng, hào quang bảy màu sáng rực.

Hào quang lại ngưng tụ ra một con cự hầu màu vàng!

Còn chưa hết hả? Mạnh Kỳ hết biết nói gì.

Nhưng sau khi ngưng tụ xong, thất khiếu ma tâm trong vắt cũng không còn, trở về thành một thâm đen tà dị ban đầu.

Con khỉ to màu vàng đứng giữa trời, Kim Cô bổng chọc sâu xuống đất như chống trời, đôi mắt đỏ rực đầy phẫn nộ nhìn Mạnh Kỳ, sau đó cơ thể nó to ra, đầu xuyên qua tầng mây, từ trên cao nhìn xuống, đạp chân lên địa hỏa phong thủy.

Nó hiện ra ba đầu sáu tay, đều là mặt lông miệng Lôi Công, cùng có hỏa nhãn kim tinh, cùng điên cuồng thô bạo, sáu cánh tay cầm ba cây Kim Cô bổng, khí thế vô cùng khủng bố.

“Dài dài dài!” Nó hét to, ba cây Kim Cô bổng dài to ra.

Phịch, cả tòa Băng Tuyết tiên cung rung động dữ dội, Thập Phương Đống Tuyệt Băng Phách tiên trận đã bị con khỉ này đâm thủng, bầu trời mặt đất cũng bị nó đâm thủ, uy phong lẫm lẫm, cực có tư thái đại náo thiên cung xưa kia.

Cái này ta cũng biết! Mạnh Kỳ cũng xuất Pháp Thiên Tượng Địa, vận chuyển toàn lực, thân hình to ra, cũng choán hết không gian, như một vị thần.

Hắn cũng hiện ra ba đầu sáu tay, một tay cầm Bá Vương Tuyệt Đao, một tay nắm Mậu Kỷ Hạnh Hoàng kỳ, một tay nâng hộp ngọc do địa hỏa phong thủy ngưng tụ thành, một tay cầm Âm Dương kính, một tay xách linh đang màu tím, một tay nâng phiên thiên cổ ấn, ba cái đầu, một trên đầu có Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân, một trên đầu có Bàn Cổ phiên, một thì hai mắt hiện ra chư quả chi nhân, mi tâm mở ra, trước mặt là hư ảnh Đạo Nhất Lưu Ly đăng, cả cơ thể như ảo như thật, như không ngừng ra ra vào vào hư không.

Mạnh Kỳ đã kết hợp Nguyên Thủy cửu ấn và Bát Cửu huyền công lại với nhau, đây chính là “Bất Diệt Nguyên Thủy thân” thật sự!

Thân này vừa hiện, nhìn Tôn Ngộ Không bây giờ không còn cảm giác bị áp bách như trước nữa.

Ba cái nê hoàn cung của ba cái đầu con khỉ cũng mở ra, giao với một tia Lưu Ly tịnh quang bắn ra từ trong người nó.

Trong hư không lập tức vang lên tiếng phật âm thiện xướng, to lớn trang nghiêm, những đóa hoa bà la vàng từ trên trời giáng xuống, thanh hương ngào ngạt, bên trong Lưu Ly tịnh quang xuất hiện một Phật Đà màu vàng, toàn thân trong vắt, như do Lưu Ly chú thành, vạn kiếp không diệt, mi tâm mở một tuệ nhãn, chiếu khắp chư thiên vạn giới, nhìn thấu tầng tầng hư ảo.

Cảm giác quen thuộc khiến trong đầu Mạnh Kỳ nhảy ra hai ý niệm:

“Bồ Đề Kim Thân!”

“Đấu Chiến Thắng Phật!”

Tề Thiên Đại Thánh và Đấu Chiến Thắng Phật cùng xuất hiện một lúc!

Thế này cũng được? Đấu Chiến Thắng Phật là Phật môn chi thân của Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không? Nó vừa luyện thành Bất Diệt Đạo Thể vừa luyện thành Bồ Đề Kim Thân?

Thực là…

“Không biết xấu hổ, lấy hai địch một......”

“Ngươi là Tề Thiên Đại Thánh mà!”

Ở cổ của Đấu Chiến Thắng Phật màu vàng mọc ra hai cái đầu, trên người có thêm bốn cánh tay, cũng là ba đầu sáu tay!

Một cái đầu của nó mỉm cười, tay tạo thế niêm hoa, phất ra một cái. Đầu Mạnh Kỳ trống rỗng, nếu không phải Hỗn Độn u quang vẫn còn lưu chuyển, thu hết mọi ý niệm, thì đã trúng bẫy.

Thức thứ ba Như Lai thần chưởng, “Niêm hoa cười”!

Hai cái đầu còn lại, Bồ Đề Tuệ Nhãn ở giữa tỏa ánh sáng lưu ly, xuyên thấu hư ảo, những tia kim quang như đao như kiếm chém về phía Mạnh Kỳ. Kim quang này có thể trảm phiền não, trảm ngoại ma, đoạn nghiệp lực, khám phá quá khứ, chiếu gặp tương lai, lấy Kim Cương Trí tuệ chi kiếm chém đứt tầng tầng gông xiềng, được chứng đại đạo, đây chính là thức thứ năm Như Lai thần chưởng, “Kim Cương chiếu khắp”.

Cái đầu cuối cùng mặt hiện từ bi, môi mấp máy, hai tay kết ấn, giữa không trung hiện ra các phật đà, vây quanh Mạnh Kỳ, như niệm khẩn cô chi chú, âm thanh ong ong hỗn loạn, xông thẳng vào tận đáy lòng, mỗi phật đà lại thi triển thần thông, thôi thì chưởng phong dày đặc, cùng đánh về phía Mạnh Kỳ, cũng là một chiêu của Như Lai thần chưởng, “Phổ độ chúng sinh”!

Đấu Chiến Thắng Phật không hổ với phật danh, vừa mới hiện thân đã thi triển một hơi ba chiêu Như Lai thần chưởng!

Ở bên kia, khiếu huyệt quanh thân Tề Thiên Đại Thánh đều mở ra, hư không trở nên sâu thẳm, tầng tầng vũ trụ hiện ra, nhìn thấy nào Kim Ô thỏ ngọc, nào Ngân Hà tinh hệ, nhìn thấy vô số vị diện.

Con khỉ đứng ở giữa hư ảnh đa nguyên vũ trụ, ba cây gậy Kim Cô cùng vung lên, như muốn một chiêu hủy diệt chư thiên vạn giới.

Đương nhiên, cho dù là lúc nó toàn thịnh, nó cũng không làm được điều ấy!

Một bên là tam thức Như Lai thần chưởng. Một bên là kim hầu phấn khởi thiên quân bổng, khiến Mạnh Kỳ dù tâm linh mạnh mẽ cũng không khỏi da đầu tê dại.

Hắn cố kềm xúc động, không hề lùi bước. Bàn tay khẽ vẫy linh đang, tạo ra âm thanh huyền diệu làm lạc hồn lạc phách, khiến động tác của Tề Thiên Đại Thánh chậm đi; một bàn tay ném hộp ngọc lên, hộp ngọc mở ra, địa hỏa phong thủy trào ra, quét sạch hủy diệt tất cả, không gì còn tồn tại được, va chạm với ba cây Kim Cô bổng.

Một bàn tay lật Âm Dương kính, quang hoa màu đen rơi vào Bồ Đề Kim Thân của Đấu Chiến Thắng Phật, khiến nó xuất hiện dấu hiệu tịch diệt, nhưng Bồ Đề Kim Thân không sống không chết, không bẩn không sạch, vạn kiếp không diệt, Tịch Diệt sinh ra rồi tiêu tán, nhưng nhiêu đó đã đủ cho một bàn tay cơ hội xuất ra cổ ấn, cô đọng hư không quanh thân hóa thành lồng giam, dung hợp Bàn Cổ phiên với Bá Vương Tuyệt Đao.

Ánh đao lóe lên, chém vào Đấu Chiến Thắng Phật!

Mạnh Kỳ vừa thủ vừa công, đã là dùng hết toàn lực.

Đạo Nhất Lưu Ly đăng không ngừng chiếu sáng, chờ tìm ra sợi dây liên hệ nhân quả.

Ầm!

Kim Cô bổng đánh vỡ hộp ngọc, đánh vào u quang hỗn độn do Vô Cực ấn hóa thành.

Nhưng lúc này, tất cả quang mang đều không còn, tất cả màu sắc đều không còn, một đao Khai Thiên Tịch Địa đại bạo tạc chống lại phổ độ chúng sinh và niêm hoa cười, Kim Cương chiếu khắp.

Động phủ trong phạm vi mười dặm bắt đầu sụp đổ, tốc độ chữa trị không theo kịp tốc độ phá hư.

Mọi thứ co lại, như muốn ngưng tụ thành một điểm, bao phủ tất cả mọi vật vào một điểm.

Nhưng điểm đó đã nứt ra, cự hầu cuồng bạo và Đấu Chiến Thắng Phật cùng nhảy ra, một lông tóc tơi tả, một kim thân xuất hiện một khe nứt đen thui, đang từ từ tự khôi phục.

Điểm kia hoàn toàn vỡ tan, Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân biến mất, chui trở vào trong Nê Hoàn cung của Mạnh Kỳ. Cơ thể hắn rực màu ám kim, cả người đầy vết thương, trên một cái đầu có dấu tay nhàn nhạt.

Đạo Nhất Lưu Ly đăng không tìm được cơ hội, vẫn còn kém một ly.

Hắn ảo não, nếu mình có thêm một thanh thần binh thì tốt biết mấy, có thể kết hợp với Bá Vương Tuyệt Đao thi triển Phục Phản Vô Cực “Hỗn Hỗn Độn Độn Phệ Trụ Vũ”, khiến Vô Cực ấn không đến mức chỉ có thể phòng ngự.

Khi đó, hẳn sẽ tạo ra được cơ hội, tìm được dây nhân quả.

Kim sắc cự hầu và Đấu Chiến Thắng Phật đang định công kích tiếp, nhưng cảm giác tồn tại của họ đã mỏng đi rất nhiều.

Tại sao cảm giác tồn tại của họ lại bị giảm đi?

Đấu Chiến Thắng Phật còn có thể nói là bị Khai Thiên Tịch Địa đại bạo tạc đánh trúng, Tề Thiên Đại Thánh rõ ràng chỉ có vết thương nhẹ......

Mạnh Kỳ bỗng hiểu ra, nhìn Khổng Tước Đại Minh vương Khổng Tuyên, cảm giác tồn tại của tên này cũng mỏng manh đi rất nhiều!

Thì ra là vậy!

Ma Quân quả thật là âm hiểm!

Khí tức của nó vừa thu lại, biến hóa xung quanh cũng ngay tức khắc dần biến mất, Tề Thiên Đại Thánh, Đấu Chiến Thắng Phật và Khổng Tước Đại Minh vương cũng dần tan biến.

Nếu Ma Quân bỏ được tiền vốn, đã sớm dùng tuyệt chiêu ảo tưởng này, cần gì phải đợi tới lúc mình và Lục đại tiên sinh dùng khí tức Chân Thật chi giới thay đổi, phóng đại tâm linh và thay đổi pháp tắc mới thi triển?

Bởi vì muốn ảo tưởng hiện ra cũng phải nhờ vào tâm linh và chân thật cùng tồn tại, nếu không sẽ không đủ sức biến thành chân thật, trừ phi Ma Quân tự mình thay đổi!

Ngay từ ban đầu khi kẻ địch không tồn tại xuất hiện, y đã từng bước hướng dẫn, dụ hắn và Lục đại tiên sinh thay đổi pháp tắc động phủ, khiến nó trở nên thích hợp cho ảo tưởng thành hiện thực.

Nói cách khác, kẻ địch giao thủ với hắn chính là do hắn tạo ra!

Cho nên, khi khí tức của hắn hạ xuống, pháp tắc phóng đại yếu đi, Khổng Tước Đại Minh vương và Tề Thiên Đại Thánh mới cũng bị hạ thấp cảm giác tồn tại xuống.

Cho nên, khi hắn không còn đủ sức phóng đại pháp tắc, thì bọn họ cũng trở về thế giới ảo tưởng!

Tâm cơ của Ma Quân quả thực là lợi hại, hèn gì lại có thể lợi dụng Yêu thánh và Nhân Hoàng, làm ra khá nhiều đại sự.

Pháp tắc phóng đại không còn, quan tài đồng xanh cũng biến mất, Mạnh Kỳ và Lục đại tiên sinh nhìn nhau.

Không dây dưa với Ma Quân nữa, thừa dịp y vẫn chưa thức tỉnh, phải nhanh chóng tiến vào Dao Trì!

Hai người lập tức tăng tốc, thừa dịp trận pháp và động phủ bị trận chiến vừa rồi phá hủy khá nhiều chỗ, liên tục vọt đi, tới chỗ ngọn tháp.

Suốt quãng đường, ma tâm trong quan tài không ngừng gây rối, nhưng không tạo được thành uy hiếp nào nữa.

Trong tháp, không còn cấm chế hay quái vật nào, chắc đều đã bị Tô Vô Danh và tà đạo tứ Pháp Thân hoàn toàn diệt sạch, chỉ còn lại lối đi tới Dao Trì và một ít bích họa.

Ánh mắt đảo qua bích họa, Mạnh Kỳ và Lục đại tiên sinh đều giật mình. Đây là những ý tưởng tu luyện do Ma Quân ghi lại, không biết vì sao, y tự móc trái tim mình ra, chém làm hóa thân, luyện thành Thất Khiếu Băng Phách tâm, tự bản thân trái tim này cũng có thể tu luyện, cuối cùng chứng được “Đại Tự Tại Thiên Tử chân thân”, ở bên ngoài lấy danh là Băng Tuyết Tiên Tôn kì nhân.

Đại Tự Tại Thiên Tử là Thiên Ma đứng đầu, am hiểu tâm linh chi đạo, hèn gì có thể khiến ảo thành thật...... Mạnh Kỳ gật gù. Nhưng nếu ma tâm ở đây, di thể Băng Tuyết Tiên Tôn trong lăng tẩm Tuyết Sơn là cái gì?

Hai người đi tới tầng trên cùng, nhìn thấy một băng trì, đây chính là lối vào Dao Trì!

Phong ấn của Dương Tiễn chỉ nhằm vào tầng cao nhất Cửu Trọng Thiên, đã bị y dời vào trong đại điện gạch xám, không còn ai biết tới.

“Cẩn thận bên kia lối vào có mai phục.” Lục đại tiên sinh nhắc nhở.

Mạnh Kỳ trịnh trọng gật đầu, không dám coi thường chút nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.