Dịch giả: Tiểu Băng
Tiểu viện một mảnh tĩnh mịch, lại có cảm giác an hòa kỳ quái, gió thổi nhẹ qua, nước sông róc rách, thanh tịnh an tường.
Mục Vân Nhạc đột nhiên ai nha một tiếng, đi tới đỡ lấy Mạnh Kỳ: “Đại sư, đại sư, ngài không sao chứ?”
Cô nhìn vào vết thương ở ngực hắn, vết rách rất to, máu thịt ở đó một màu đen thui, trái tim bị xuyên qua, nhưng không có máu chảy, vết thương toác ngoác, rất đáng sợ.
“Không chết được.” Mạnh Kỳ mỉm cười, khuôn mặt bình thản, cảm xúc giấu rất kín trong đáy mắt.
Thấy giọng nói của Chân Định đại sư vẫn bình thường, Mục Vân Nhạc thở phào, nhìn về phía chỗ Giới Sát đã từng đứng, hỏi: “Đại sư, vì sao cô ấy khóc?”
Cái gì ân cứu mạng, cái gì ân thù khó phân, cô nghe mà không hiểu gì hết.
“Thoát được lồng giam, thể xác và tinh thần trở nên thanh tịnh, làm sao mà không khóc?” Mạnh Kỳ hít thở nặng nhọc, vết thương thể xác của hắn quá nặng.
“Nghĩa là… một kiếm này đã hóa giải cừu hận?” Cô nghĩ trái nghĩ phải không hiểu được thâm thù đại hận gì tới mức ấy, trừ phi hai người vốn là tình hận dây dưa!
Ừ, chắc chắn là như vậy!
Mạnh Kỳ lảo đảo: “Trong người cô ấy có một con quái vật, kích thích sát ý của cô ấy, mang tới cho cô ấy sức mạnh giết chóc, dùng sát ý của cô ấy để bồi dưỡng cho nó, mặc kệ cô ấy có muốn như vậy hay không.”
“Cô ấy muốn khống chế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-the-ton-su-nhat-the-chi-ton/2136091/quyen-5-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.