Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Tiểu Băng

Đệm giường hơi có nếp nhăn, giống như đã từng có người nằm lên, mùi thơm nhè nhẹ chui vào mũi, rất là mơ màng.

Với khả năng của Cố Tiểu Tang, nếu không phải cố ý, thì không có khả năng để lại dấu vết rõ ràng tới như vậy......

Cô đang muốn nhắc hắn cái gì?

Nhưng mặc kệ như thế nào, Cố Tiểu Tang xuất hiện ít nhất đã chứng minh một điểm, “Thần đô đại hí” Xác thật có dính líu tới La giáo, cao nhân sau lưng Hoa quý phi tám chín phần mười chính là cô nàng, vì cũng chỉ có cô mới biết hắn có Nguyên Tâm ấn, biết được ảo diệu của nó, biết cách làm sao qua mặt nó. Hoa quý phi khi treo cổ, nét mặt rất an tường vui vẻ, như trở về quê hương, đấy chẳng phải là dấu hiệu của “Vô Sinh lão mẫu, Chân Không gia hương” hay sao?

Nhưng mà làm một kì thủ đứng ở sau màn, nếu chỉ để cảnh cáo kẻ địch mà tự nhiên lại làm bại lộ mình, đi lên bàn cờ, làm mất đi ưu thế âm thầm, thì thật là không khôn ngoan, trừ phi chuyện cô lên sân còn che giấu cái gì đó khác quan trọng hơn......

Mạnh Kỳ xoay người, đi ra ngoài sân.

“Nhị ca.” Tiếng Tô Tử Duyệt từ ngoài vọng vào.

Mạnh Kỳ đã sớm cảm ứng được cô tới gần, nên đi chậm lại, ngẩng đầu nhìn ra. Tô Tử Duyệt đã cao thêm một chút, vẻ non nớt đã giảm đi, mặt mày nảy nở, không còn sự ngây ngô của ngày xưa.

“Con gái mười tám thay đổi hẳn, càng ngày càng xinh đẹp ha.” Mạnh Kỳ như nhìn con gái của mình, mỉm cười, gen của Đường gia quả thật là tốt, từ cơ thể của cậu với của mình là nhìn ra được.

Tô Tử Duyệt xấu hổ mắng: “Nhị ca càng ngày càng không biết xấu hổ, đường đường là Lục Phiến môn tổng bộ đầu mà lại đi ăn nói như thế!”

“Ừ, mới hơn bốn năm, đã từ Súc Khí đại thành đến tiếp cận lục khiếu, rất tốt.” Mạnh Kỳ chuyển đề tài, khen.

Tô Tử Duyệt mặt mày hớn hở, sau đó ngượng ngùng cúi đầu xuống lầm bầm: “Vẫn kém hơn Trường Thanh ca, huynh ấy đã là Thiên Nhân giao cảm.”

“Trường Thanh là người đã bị trải qua khổ ải, đương nhiên sẽ không thả lỏng mình, muội trải đời quá ít, về mặt này không thể nào so sánh với hắn được.” Mạnh Kỳ đáp.

Nhắc tới Cố Trường Thanh, lại làm hắn bất giác nhớ tới năm đó ở Hãn Hải hoang mạc, không ngờ từ đó tới giờ đã trải qua nhiều năm như vậy, cuộc đời quả là như sương khói, Cố Trường Thanh e là sẽ không bao giờ trở lại là con người thuần túy như xưa nữa, chênh lệch giữa hai người cũng càng ngày càng lớn, đến mức gần như là xa lạ.

Tô Tử Duyệt đã trở lại kích động bình thường, hỏi: “Nhị ca, huynh vừa về nhà đã lại muốn ra ngoài?”

“Hoàng thượng chết bất đắc kỳ tử, Tư Mã tổng bộ đầu mất tích, Lục Phiến môn bấp bênh, nhiều chuyện quá, không có lúc nào mà không cần huynh phải tự mình tọa trấn.” Mạnh Kỳ vô liêm sỉ khoe khoang, “Vừa rồi vốn là định ngủ một chút, nhưng lại đột nhiên nghĩ ra một vấn đề, cần phải trở về Chu Y lâu tìm hồ sơ.”

Tô Tử Duyệt ở Thần đô, nên đương nhiên cũng biết tình hình hiện tại, sùng bái nói: “Nhị ca vất vả.”

So với đám bằng hữu cùng thế hệ nhờ hơi của tổ tông mà đắc chí khoe mẽ, nhị ca nhà cô chưa tới hai mươi lăm tuổi đã là Lục Phiến môn tổng bộ đầu, một trong những nhân vật có quyền thế nhất của Đại Tấn, là người bảo vệ cho sự an bình của Thần đô, sự ổn định của các châu, người so với người, quả là không thể nào so được!

“Sao tự nhiên muội lại tới đây? Hẳn là không ai dám lộ ra tin huynh về nhà mới đúng chứ.” Mạnh Kỳ đi ra phủ, Tô Tử Duyệt một đường đi theo để tiễn.

Tô Tử Duyệt cười hì hì nói: “Từ lúc biết nhị ca về Thần đô sau, tối nào muội cũng tới đây xem mà.”

Trong lòng ấm áp, Mạnh Kỳ mỉm cười, ra tới cửa lớn, mới nói: “Tử Duyệt, muội với huynh đều có huyết mạch Đường gia, nay Đường gia đã đoạn hương khói, chúng ta không thể làm như không thấy, vi huynh đã là nhân vật thành danh, tùy tiện sửa họ e sẽ làm phụ thân đau lòng, hay sau này muội đổi thành họ Đường có được không? Nếu muội không muốn, vi huynh cũng không miễn cưỡng, cùng lắm thì sau này để con của ta sửa họ.”

Trước tiên, mình phải có vợ cái đã.

Hắn không muốn vạch trần thân thế của Tô Tử Duyệt, để cô biết những người cô vẫn xem là người thân này lại hóa ra chẳng có tí gì liên hệ máu mủ với cô, như thế cô hẳn sẽ bị khủng hoảng. Nhưng cô là con gái của Đường thị, gánh vác huyết mạch nhất hệ của mẹ mình cũng là chuyện thuận lý thành chương.

Tô Tử Duyệt thấy kì kì, nhưng cũng mỉm cười: “Vậy từ hôm nay muội sẽ là gia chủ Đường gia!”

Không có ai giành với cô cả!

“Sau này du lịch giang hồ, thì nên tới Thiếu Lâm một chuyến.” Mạnh Kỳ dặn.

Ra khỏi Tô phủ, Mạnh Kỳ trở lại Lục Phiến môn tổng bộ, vào Chu Y lâu, trên bàn của hắn lại có thêm một chồng hồ sơ, là nội dung thẩm vấn về cái chết của Hoa quý phi và tin hồi báo của mật thám ở xung quanh Lũng Nam Trương thị.

Hiệu suất làm việc của Lục Phiến môn lúc nào cũng rất cao!

Nhưng Mạnh Kỳ không hề xem chúng, mà vào gian phòng khác, xem tài liệu bí mật.

Một lúc sau, hắn đã tìm được thứ mình muốn tìm. Tư liệu về hai mươi người đầu bảng của Thiên bảng Pháp Thân, Địa bảng Ngoại Cảnh, những người nổi bật trong hàng ngũ tông sư và nửa bước Pháp Thân.

Thông tin trong tài liệu này chi tiết hơn rất nhiều so với thông tin công bố ra ngoài, ghi rõ cuộc đời của từng người một từ nhỏ tới lớn, có cả những thông tin mà rất hiếm người nào biết được.

Mạnh Kỳ lật xem thông tin của La giáo Độ Thế Pháp Vương, trong đó có ghi lại những chiến tích của y, ví dụ:

“Người chết: ‘Diêm La địch’ Lý Bình Xuyên.”

“Nguyên nhân tử vong: sau đầu trúng chỉ, không hề có phản kháng, Vô Sinh chỉ.”

“Tử trạng: cơ thể héo rũ, khô héo như thây khô.”

“Kẻ giết người: La giáo ‘Độ thế sứ giả’ Thường Hoan.”

“Ghi chú thứ nhất: năm Thiên nhạc thứ tám, ở cửa khẩu Phong Hậu.”

“Ghi chú thứ hai: ‘Độ thế sứ giả’ Thường Hoan chính là ‘Độ Thế Pháp Vương’, giáo chủ La giáo sau này.”

Đây là ghi chép đã có từ mấy thập niên trước.

Càng xem, Mạnh Kỳ càng bình tĩnh, cho dù có là Pháp Thân cao nhân, thì ai cũng phải trưởng thành từng bước từ yếu mà lên, đều có những lúc người ta yếu ớt.

Mà biết thời gian, địa điểm, thì có thể sử dụng Thất Sát bi để quay về quãng thời gian đó!

-- Thất Sát bi khi “Trở lại quá khứ” vốn không thể tập trung vào một đối tượng nhất định nào, bởi vì thời gian nghịch chuyển vốn là chuyện nghịch thiên, làm xáo trộn nhân quả, trừ phi bản thân đạt tới cảnh giới Truyền Thuyết mới nắm chắc được nó, lựa chọn được thời gian, địa điểm cụ thể muốn quay về. Lần trước Hắc Sơn Lão Yêu chính là chọn lúc Lương Vô Cực còn chưa xuất sư, vẫn còn ở trong Thương Thiên tông nên mới tìm tới dễ được như vậy.

Mạnh Kỳ xem hết sức chăm chú, ghi nhớ kĩ những trận điển hình của các đại nhân vật và đối thủ mạnh của họ.

Ta có Thất Sát bi và Linh Bảo đao, Pháp Thân ta cũng giết cho ngươi xem!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.