Dịch giả: Tiểu Băng
Ngay cả hắn còn phá được ảo cảnh, lên tới đây, Diệp Ngọc Kỳ nhất định cũng làm được, vậy sao tới giờ lại vẫn chẳng thấy ai?
Mạnh Kỳ mở tuệ nhãn, dùng Ngọc Hư thần toán tính toán, nhưng không tìm ra được gì.
Hắn vươn tay ra, chạm vào nắp quan tài.
Diệp Ngọc Kỳ cũng thò tay trái ra, chạm vào nắp quan tài.
U Minh Đế Quân hai tay cầm Sinh Tử bút, bụng phồng lên, mọc ra một cánh tay tái nhợt, thò tới nắp quan tài.
Sợ có nguy hiểm, Lưu Trạch Quân đứng cách khá xa, Trần Chiêu thì đi quanh cỗ quan tài một vòng, mở hết khiếu huyệt ra, sau đó mới chạm vào nắp quan tài.
Ngón tay chạm vào nắp quan tài, rồi cứ thế xuyên qua, không hề có cảm giác chạm vào vật thật.
Mạnh Kỳ, Diệp Ngọc Kỳ, U Minh Đế Quân và Trần Chiêu đều khó hiểu, rõ ràng là nhìn thấy nó, cảm nhận được sự nặng nề xa xưa của nó, thế mà nó chỉ là ảo ảnh?
Mạnh Kỳ lùi lại ngắm nghía, quan tài rỉ xanh loang lổ, tuế nguyệt tang thương, đồng xanh nặng nề, đầy dấu vế thời gian, rõ ràng là có tồn tại, chứ không phải là hư ảo!
Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, cầm Thiên Chi Thương bổ một nhát. Đường đao chém xuyên qua quan tài, chém vào sương mù.
Diệp Ngọc Kỳ và U Minh Đế Quân cũng dùng mấy cách thử, nhưng đều không giải trừ được ảo giác kia, không ai chạm được vào quan tài thật sự.
“Thú vị......” Trần Chiêu trầm ngâm, “Quan tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-the-ton-su-nhat-the-chi-ton/2135993/quyen-4-chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.