Dịch giả: Tiểu Băng
Sau cơn mưa rào, trời quang tươi đẹp, đêm dài qua còn chưa lâu, ánh nắng mặt trời đã sáng lạn như thế, chiếu vàng rực khắp Thạch gia bảo.
Lăng Dược nhìn Mạnh Kỳ: “hay, hay, hay! Tô thiếu hiệp, lão ăn mày phục nhất là loại người hào kiệt như ngươi Thạch gia bảo là chuyện của lão ăn mày, dù có mất cái mạng này, cũng phải bảo vệ họ lên Họa Mi sơn trang!”
Lão nhìn quanh, phân phó: “Hiền chất, hiền chất nữ, làm ra chút động tĩnh lớn đi, bắn pháo hoa báo động đi, để cho võ lâm đồng đạo quanh đây biết được Thạch gia bảo có biến, cũng báo tin này truyền rộng ra ngoài thu hút cường giả tới đây tìm hiểu, để thích khách của Bất Nhân lâu phải cố kị, không chừng còn buông tay luôn!”
Câu cuối của lão là để trấn an Thạch Hiểu Tú và Thạch Tiểu Đương, thích khách Bất Nhân lâu nếu dễ dàng thừa nhận nhiệm vụ thất bại như thế, thì làm gì có cái thanh danh khiến trẻ con ngừng khóc ban đêm!
Nhưng mà làm như vậy quả thực sẽ khiến tên kia phải sinh lòng cố kị, chuyện ám sát sẽ có khả năng xuất hiện sơ hở, trở thành cơ hội giữ mạng cho mọi người.
Một lát sau, tiếng pháo nổ vang trời, khói màu bay lên, che cả vầng mây, khuất cả ánh nắng.
Thạch Hiểu Tú nhìn nhà cửa đổ sụp, nhịn đau quay đầu đi: “Xong rồi.”
Đây là nơi mình sinh ra và lớn lên, nhưng bây giờ lại phải tự tay hủy mất ba thành, làm sao không đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-the-ton-su-nhat-the-chi-ton/2135923/quyen-4-chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.