Dịch giả: Tiểu Băng
Sông đóng băng vừa tan, gió vẫn lạnh thấu xương, chung quanh lại là hoang sơn dã lĩnh, không có hơi người, Mạnh Kỳ hoàn toàn không ngờ mình lại làm ảnh hưởng tới giấc mộng của người khác.
“Xin lỗi xin lỗi, gặp được việc vui, cho nên thất thố.” Mạnh Kỳ lễ phép, chắp tay nói.
trong lòng hắn trở nên nghiêm túc, có thể ở trong phạm vi hai ba dặm mà không bị mình nhận ra, thực lực của đối phương không thể khinh thường, không phải Tông Sư, thì cũng có bí pháp giấu khí tức.
Trong rừng cây, một lão giả tóc bạc đi ra. Lão ăn mặc dơ dáy, đầy chắp vá, cầm một cây gậy trúc màu xanh thô to như cái bát, trên vai đắp tám cái bao tải, lông mày vừa dày vừa thô, mặt mày toàn là nếp nhăn, một đôi mắt trong veo như trẻ con.
Cái Bang bát đại trưởng lão? Mạnh Kỳ hít sâu. Hắn với Cái Bang có chút ân oán, giờ bất ngờ gặp, lại chưa biến hóa dung mạo, nên khó tránh khỏi hơi căng thẳng.
Lão khất cái trên dưới đánh giá Mạnh Kỳ: “Tuổi trẻ khí thịnh, ý khí phong phát, có thể thông cảm, lão ăn mày cũng là người từng trải, úy...”
Lão đột nhiên dừng lại, hồ nghi nhìn Mạnh Kỳ: “Có phải là ‘Cuồng Đao’ Tô Mạnh Tô thiếu hiệp?”
Thiếu hiệp? Mạnh Kỳ đăm chiêu trả lời: “Chính là tại hạ, không biết tiền bối là?”
Thoạt nhìn có vẻ không có địch ý gì với mình?
Lão khất cái ho khan, phun ra một cục đàm, không hề có phong thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-the-ton-su-nhat-the-chi-ton/2135919/quyen-4-chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.