Dịch giả: Tiểu Băng
Sơn mạch kéo dài gấp khúc, như một con rắn dài, lặng lẽ uốn éo trong đêm.
Lung tung quấn mấy vòng, “Đầu rắn” và “Đuôi rắn” cách nhau một cái ‘thân rắn’ ngoằn ngoèo ngẩng lên nhìn hau,, như muốn nối lại với nhau, thành một vòng kín.
Nhưng chúng nó vẫn bị cách nhau một khúc, thứ ngăn cách chúng chính là cái ‘thân rắn’ kia bị nứt một cái khe rất to, tạo thành một cái hạp cốc sâu hun hút. Vĩnh Sinh tộc năm đó chính là sống ở nơi này, nên cái cốc này được gọi là “Vĩnh Sinh cốc”!
Vĩnh Sinh cốc bốc lên sương mù màu đỏ máu, cùng với sự hư thối nhiều năm của sơn phong xung quanh, tạo thành Đào Hoa chướng, Bách Độc chướng, Khô Diệp chướng, chúng liên kết, quấn quýt với nhau, tạo thành một nơi mà chim cũng phải vòng đi, hoang thú cũng phải lui tránh, chỉ có vật ngũ độc mới sống nổi.
Vụ chướng làm suy yếu tinh thần cảm ứng, Mạnh Kỳ đành hạ xuống đất, mặt đất ở cửa cốc khá lầy trơn trượt.
Không biết vì sao, chướng vụ trong cốc ngược lại khá là thưa thớt, chúng đều quay cuồng giữa không trung, tựa hồ không dám rớt xuống dưới.
Mạnh Kỳ ngoài thả lỏng trong căng thẳng, cả tinh thần nâng cao đề phòng, từ từ bước vào trong cốc. Bên trong cốc toàn một màu đỏ máu, trừ quái thạch hố sâu, không có chút dấu vết nào chứng tỏ đã từng có người ở.
“Huyết Hải La Sát diệt sạch sẽ hoàn toàn Vĩnh Sinh cốc, không hề để lại manh mối...“
Bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-the-ton-su-nhat-the-chi-ton/2135885/quyen-4-chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.