Dịch giả: Tiểu Băng
Tiếng sói tru thảm thiết ngưng bặt, từ vị trí phát ra thanh âm thì đám yêu quái rời đi chưa lâu, có lẽ mới vừa rời khỏi cầu, đi vào trong cái nơi hình dáng mơ hồ kia.
Mọi người nhanh chóng chạy tới, sau đó vô cùng ăn ý cùng giảm tốc. Ai biết ở đó có cái gì nguy hiểm hay không.
“Vật hạch tâm gì đó hẳn là ở đây...” Mạnh Kỳ thu hồi ánh mắt. cuối cây cầu là một rừng cây thưa thớt, mỗi cây đều to hai người ôm, đỉnh tán to như nóc nhà, phía dưới không có gai góc, không có bụi cây, không có hoa, không có linh chi tiên khuẩn gì cả.
Muốn đi vào tiên cảnh, là phải đi qua khu rừng thưa này.
Mạnh Kỳ thầm nghĩ, mấy cây này đều là đại thụ của tiên gia, mang được một cây về thôi cũng đổi được cả mớ thiện công...
“Cẩn thận.” Nguyễn Ngọc Thư dặn.
Theo kiến thức thông thường, những con đường đi thông từ vùng này qua vùng khác thường có mai phục hoặc trận pháp. Nguyễn gia còn luôn bố trí như vậy, huống gì nơi này còn là Thượng Cổ Thiên Đình!
Chưa kể, một khu rừng mà không mọc ra được đồ ăn ngon như nấm thì đều phải luôn cảnh giác!
Mạnh Kỳ gật đầu, kiếm trái đao phải, chầm chậm đi tới trước rừng cây. Không có gì che mắt, có thể nhìn thấy rõ mảng cung điện ở bên kia rừng cây.
“Bản thân rừng cây này không có gì nguy hiểm...” Mạnh Kỳ thử công kích mấy cái cây. Một cây gãy ngang,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-the-ton-su-nhat-the-chi-ton/2135852/quyen-4-chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.