Dịch giả: Tiểu Băng
“Có người ngã!”
“Sao thế? Sao thế?”
Ba Đồ đột nhiên ngã quỵ, người đi đường hoảng sợ, có tránh vội tránh ra xa, có người tốt bụng lại vội vàng chạy tới để cứu, nhưng đa số đều là vây xem náo nhiệt.
“Chết rồi!” một người tốt bụng ngồi xuống để xem lên tiếng.
Chuyện này thực là bất ngờ, một người mới vừa còn sống sờ sờ tự nhiên lại lăn đùng ra chết bất đắc kỳ tử?
Trúng gió?
Trong đám người vây xem một người đi ra, nói mình có biết y thuật, tới gần ngồi xuống.
“Không bệnh không vết thương...” Hắn lầm bầm, theo bản năng ấn vào ngực Ba Đồ.
Bỗng nhiên, vùng ngực của Ba Đồ lõm vào, nứt ra như bị khô héo đã lâu, không thể thừa nhận áp lực như vậy.
Ngực bụng rạn nứt, bên trong trống trơn, ngũ tạng lục phủ toàn không còn tăm hơi, như đã bị chó hoang ăn sạch!
“Quỷ a!”
“Tà ma!”
Cảnh tượng quỷ dị khiến nhiều người sợ tới mức tè ra quần, dạt ra thật xa.
Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi liếc nhau, cũng có điểm sởn tóc gáy, hai người đã từng giết rất nhiều người, nhưng tình cảnh thế này vẫn là lần đầu tiên mới thấy.
Vừa rồi Ba Đồ chạy vọt qua bên cạnh họ, vẫn còn sống mà, chạy rất nhanh, sao tự nhiên lại bị mất hết tạng phủ, chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ?
Lúc này, ở xa có ai đó điên loạn hét toáng:
“Vu thuật!”
“Tát mãn vu thuật!”
“Người thảo nguyên lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-the-ton-su-nhat-the-chi-ton/2135837/quyen-4-chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.