Dịch giả: Tiểu Băng
Khách viện ở trên một ngọn núi riêng biệt, mặt nhìn ra biển, nhìn thấy toàn đảo từ xa, chỉ thấp hơn hai tòa chủ phong, phong cảnh tú lệ, yên tĩnh dễ chịu.
Mạnh Kỳ và Anh Ninh tới cổng khách viện, Anh Ninh thè lưỡi, ngượng ngùng nói: “Tiên sinh, ta vừa rồi bị Liên Dục Bồ Tát Pháp Tướng sở hoặc, cho tới bây giờ mới thật sự tỉnh táo, mới nhớ ra còn có chuyện quên phải bẩm báo, ngài đi vào trước nghỉ ngơi, ta đi một chút rồi trở lại.”
Mạnh Kỳ gật đầu, cô cô vội vã xoay người trở về Đại Lạc cung.
Khách viện thanh tịnh sạch sẽ, Mạnh Kỳ đuổi Nhạc Hoàn đi, khoanh chân ngồi ở trên giường suy nghĩ.
Không bao lâu sau, Anh Ninh trở về, thấy Mạnh Kỳ đang nhắm mắt đả tọa, bèn im lặng rời khỏi, tới phòng khác nghỉ ngơi.
Tối đến, Mạnh Kỳ đang chờ cơ hội để bỏ trốn, thì một tiếng rên từ Đại Lạc cung truyền đến, mị ý tận xương, câu hồn đoạt phách, cho dù cách khá xa, cũng vẫn mơ hồ nghe thấy!
“Liên Dục Bồ Tát!” Mạnh Kỳ cúi đầu, nguyên thần hơi rối loạn, không tập trung được.
Tiếng rên này vừa vang lên, trong thị trấn, trên khắp các núi cũng không ngừng vang lên những tiếng rên rỉ đủ kiểu, cái nhẹ, cái dài, cái quyến rũ, cái thống khổ, cái phiêu phiêu, cái trầm thấp, …làm người ta phải đỏ mặt.
Mạnh Kỳ như chìm vào biển cực lạc, mũi ngửi thấy mùi hương quyến rũ, tai toàn nghe thấy giọng kêu gọi đầy xuân ý của nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-the-ton-su-nhat-the-chi-ton/2135805/quyen-4-chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.