Dịch giả: Tiểu Băng
Tới ngày hẹn, Mạnh Kỳ lại đi tới Giang Đông lâu.
Đoan Mộc Bắc dẫn hắn vào phòng lần trước, khí định thần nhàn nấu nước pha trà, Mạnh Kỳ cũng chẳng chút vội vàng, ngồi ngay ngắn, khẽ vuốt ve tay ghế, dáng cực nhàn nhã, nửa câu cũng không có hỏi chuyện lô đỉnh.
Hai người đang tiến hành thi đấu kiên nhẫn, ai mở miệng ra trước là thua, tí nữa vào giao dịch sẽ bị rơi xuống hạ phong.
Hơi nước lượn lờ, mùi trà tỏa ra, Đoan Mộc Bắc xách bình nhỏ, chăm chú rót nước trà ra tách, mỉm cười phất một cái, chén trà bay về phía Mạnh Kỳ: “Nước trong như màu trúc, búp trà hơi co lại như lá, uống thanh tâm ninh thần.”
Mạnh Kỳ chìa tay, xòe bàn tay, chén trà rơi vào bàn tay, không sóng sánh chút nào.
“Trà ngon! Vào miệng đắng thanh, hồi vị ngọt lành, quả thật trà trung quân tử.” Mạnh Kỳ thổi một hơi, ngầm thúc giục chân khí, câu động thiên địa để kiểm tra độc tính, sau đó mới nhấp một ngụm, nhắm mắt phẩm vị, thật lâu sau mới mở miệng khen.
Đoan Mộc Bắc thở dài: “Vốn tưởng ngươi bị khốn ở Bá Mật gần hai mươi năm, đối với mọi việc đều sẽ trở nên vội vàng nóng ruột, không dè ngươi lại thành lão tăng nhiều năm, lòng có thiện ý, bình thản tùy tiện, còn trầm tĩnh hơn cả lão phu.”
Lão không nhịn được, đi vào chính đề.
“Bá Mật nguy hiểm, không nhìn được xa, đôi khi để lấy được thu hoạch, thường phải phục tại chỗ im thin thít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-the-ton-su-nhat-the-chi-ton/2135790/quyen-4-chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.