Dịch giả: Tiểu Băng
Mạnh Kỳ trịnh trọng hỏi:
- Còn gì nữa không?
"Người trông cửa" lắc đầu:
- Không.
Chỉ có khóa ta lại ở đây sáu mươi năm...
- Người đó nhìn thế nào?
- Cao cao gầy gầy, mặc đồ thời kì đầu của thời trung cổ, đạo bào màu xanh lam, mặt mũi rất bình thường phổ thông, nhưng thích híp mắt lại thành một đường, dáng vẻ rất tiêu sái khó tả...
Mạnh Kỳ hỏi kĩ mấy lần, đến khi chắc chắn người trông cửa không còn bỏ sót gì nữa, nhìn sợi xích vì cửa đã mở nên tự động đứt ra:
- Ngươi và Hàn Băng tiên tử có ước định, mỗ cũng không làm khó dễ ngươi, rời đi đi.
Diệp Ngọc Kỳ đã truyền âm bảo hắn nói như thế.
Mạnh Kỳ nói thêm:
- Những chuyện trước đây của ngươi, mỗ không biết, cũng không liên quan gì tới mỗ, tự sẽ có kẻ thù của ngươi tới tìm ngươi, nhưng hôm nay ngươi vì mỗ mà được giải thoát, nếu sau này ngươi phạm vào đại ác, mỗ sẽ tự tay tiêu diệt ngươi.
- Cẩn tuân lời dặn của tiền bối.
Tuy khí tức của Mạnh Kỳ đã trở về bình thường, nhưng "người trông cửa" vẫn không dám sơ suất, vẫn nghĩ Mạnh Kỳ là tiền bối cao nhân.
Cái khí tức áp động hư không đó không phải là đồ giả!
Lão sung sướng chạy ra ngoài, trong tích tắc đã biến mất.
- Hồi nãy sao lại sững ra?
Diệp Ngọc Kỳ từ trong cửa đi ra.
Mạnh Kỳ không hề giấu diếm:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-the-ton-su-nhat-the-chi-ton/2135699/quyen-4-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.