Dịch giả: Tiểu Băng
Mạnh Kỳ im lặng, bố cục như thế nào mà có thể khiến mình dù ứng phó ra sao cũng đều có một kết quả như nhau?
Mấu chốt ở đâu mà mình không nhìn thấy?
Vương Tư Viễn bình thản: “Đối với âm mưu và cạm bẫy, kỳ thật có thể xem xét theo phương hướng khác, chúng được sinh ra, đương nhiên phải có một tiền đề, người bố trí âm mưu và cạm bẫy không thể trực tiếp đối phó với ngươi, có lẽ là vì thực lực, cũng có lẽ là vì bị người khác ra tay ngăn cản.”
“Tỷ như ta nếu muốn giết ngươi, không cần bày kế gì cả, tìm trong nhà một ngoại cảnh cường giả liên thủ, thừa dịp đêm dài người vắng, làm một kích lôi đình sau đó thong dong xóa sạch manh mối, cách này tuy thô bạo, đơn giản nhưng là cách hiệu quả nhất, hiệu quả hơn bất kì một cái bẫy nào.”
“Đương nhiên, cũng có một khả năng nữa, là họ dùng việc đối phó ngươi để đạt tới mục đích khác.”
Mạnh Kỳ vô cùng đồng tình: “Nói rất chí lý, ta cũng nghĩ giống như vậy. Nếu trong cạm bẫy có ngoại cảnh cường giả, thì đã hoàn toàn không cần phải phiền toái như vậy, thừa dịp ta khai quan mà tấn công còn hữu hiệu hơn nhiều, không cần phải lo âm mưu bị biến cố bất ngờ làm thất bại, còn nếu âm mưu hãm hại ta, ta tự khắc có cách để thoát khỏi tội danh, nên mới nói, ta thích lấy mau đánh chậm.”
Cách thức thoát khỏi tội danh đương nhiên là dùng cái quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-the-ton-su-nhat-the-chi-ton/2135460/quyen-3-chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.