Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Hàm

Trăng sáng sao thưa, nước chảy róc rách, cầu đá vắt ngang, các phe giằng co, khung cảnh yên tĩnh lạ kì.

Nghe Quỷ Vương hô tên tuổi Mạnh Kỳ, Cảnh Thiếu không nén được nỗi khiếp sợ, hóa ra hắn là Kinh thần kiếm Tiểu Mạnh.

Trong lòng hắn tràn ngập vui sướng, sau ngày hôm qua thì trong kinh còn ai chưa nghe thấy tên tuổi Kinh thần kiếm Tiểu Mạnh? Hắn hiệp nghĩa can đảm, hộ tống ngàn dặm, một mình một kiếm bảo vệ Lục soái vào kinh, không biết bao nhiêu cao thủ thành danh đã thành vong hồn dưới kiếm ấy!

Bậc hiệp sĩ nghĩa bạc vân thiên như vậy đáng để mình tin cậy!

Người có danh, cây có bóng, bảo vệ vị thống soái Lục Quan thân mang hy vọng của cả thiên hạ vào kinh khiến Mạnh Kỳ có địa vị rất cao trong lòng đa số nhân sĩ giang hồ lòng mang nghĩa hiệp.

Cảnh Thiếu cõng hảo hữu ngoại tộc đi về phía Mạnh Kỳ, thấy hắn không có ý định khống chế hai người mình thì càng yên tâm, cảm thấy Tiểu Mạnh đúng là bậc đại hiệp không bao giờ lợi dụng lúc người khác lâm nguy.

Cầu đá, nước chảy, bóng trăng, kiếm khách, tất cả hòa hợp một cách hoàn mỹ bài xích tất cả vật bên ngoài khiến ba người Quỷ Vương, Liệt Đao, Như Ý Tăng không dám hành động thiếu suy nghĩ, dường như họ chỉ cần di động một bước sẽ phải đối diện với một đòn sấm sét.

Theo tư thế rút kiếm chậm rãi như thể vô số động tác giống nhau không ngừng trùng lặp của Mạnh Kỳ, đồng tử Như ý tăng và Quỷ Vương đều co lại, không hẹn mà nghĩ tới một nhân vật.

Có kiếm quên kiếm, quên kiếm có kiếm - Kiếm Hoàng.

Chẳng lẽ Kinh thần kiếm Tiểu Mạnh đã đạt đến cấp độ này? Chẳng lẽ hắn đã vượt qua cảnh giới từ hữu chiêu đến vô chiêu, từ vô chiêu quay về hữu chiêu, thực sự hiểu ra ý nghĩa kiếm đạo? Chẳng lẽ hắn đã vượt qua cảnh giới không câu nệ ở kiếm, vạn vật trong trời đất, chân khí trong thân thể đều có thể biến thành kiếm, đã bắt đầu chạm tới bản chất rồi?

Cái gì là kiếm? Tại sao lại là kiếm? Đây là vấn đề mà mỗi kiếm khách tu hành đến giai đoạn cuối cùng đều tự hỏi kiếm đạo bản thân, đáp án khác nhau thì con đường lựa chọn cũng khác nhau.

Câu trả lời của Kiếm Hoàng chỉ có bốn chữ, nó chính là nó!

Đối mặt với một Mạnh Kỳ đã có vài phần phong thái của Kiếm Hoàng, Như Ý tăng và Quỷ Vương đều không muốn ra tay trước, nếu một thân một mình có lẽ cũng thử kiểm tra thực lực giao đấu một phen, nhưng tình huống hiện tại còn hai phe khác, sao không để chúng thử trước?

Hơn nữa nếu mình và Tiểu Mạnh lưỡng bại câu thương nhất định sẽ bị hai phe kia chiếm lấy tiện nghi.

Một hòa thượng gánh nước uống, hai hòa thượng khiêng nước uống, ba hòa thượng không có nước uống, ba người này còn thuộc ba phe khác nhau thì càng không có khả năng liên thủ.

Cả hai người đều không chịu nhúc nhích, một kẻ đứng ở đầu thuyền tăng bào phấp phới như đang xuất thần, một kẻ buông thõng song chưởng đứng chìm trong bóng tối âm trầm đáng sợ.

Nhưng Liệt Đao không thể không động, hắn mang trách nhiệm phải giết chết hai thằng nhãi kia thủ tiêu nhân chứng.

Hơn nữa Liệt Đao chưa bao giờ nhìn thấy Kiếm Hoàng nên chẳng cảm thụ được bao nhiêu "vẻ đẹp" từ tư thế mà Mạnh Kỳ tốn công trình diễn, chỉ thấy trong đó ý vị sâu xa, trong bất biến ẩn giấu vạn biến nhưng không phải không có cơ hội chiến thắng.

Hắn bước nhanh về phía trước, mỗi bước đều bằng nhau như dùng thước đo.

“Ngông cuồng!” Liệt Đao giơ loan đao, lưỡi đao lấp lánh ánh trăng, chói lòa như mặt trời nóng rực.

Câu nói "ai tới tiếp ta một kiếm" đúng là rất ngông cuồng, ở đây ai cũng là cao thủ lừng danh thiên hạ, loại thái độ miệt thị trên cao nhìn xuống ấy dễ khiến người ta giận sôi gan.

Nhưng Liệt Đao không nổi giận, khi chiến đấu hắn từng nói không ít câu khí thế giao phong như vậy.

Lòng hắn yên tĩnh không gợn sóng, theo từng bước chân lao tới, khí thế của hắn càng lúc càng mạnh, dần dần trở nên đáng sợ như thể sẵn sàng đội trời đạp đất.

Nhìn Liệt Đao lao tới như ma thần, Mạnh Kỳ đột nhiên thu trường kiếm vào vỏ treo lại bên hông rồi hờ hững nói:

“Lỗ hổng tâm linh của ngươi quá lớn, không xứng để ta dùng kiếm.”

Keng một tiếng, cây đao đen kịt rời vỏ, trên lưỡi đao dường như ẩn hiện tia lửa điện nhảy múa.

Lỗ hổng tâm linh quá lớn, không để ta xứng dùng kiếm... Lỗ hổng tâm linh quá lớn, không xứng để ta dùng kiếm... Cơn giận trong lòng Liệt Đao dâng lên cuồn cuộn đến tận óc, hai mắt hắn trợn tròn, nghiến răng nghiến lợi.

Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng!

Nửa câu trước đã chạm vào vảy ngược Liệt Đao, tục ngữ nói đánh người không đánh mặt, vậy mà Mạnh Kỳ nỡ trần trụi vạch nỗi đau của hắn ra, mà câu sau lại là thái độ khinh miệt mà cả đời Liệt Đao chưa bao giờ gặp phải. Hắn bị coi thành thứ rác rưởi cặn bã, đối phương chẳng cần dùng binh khí thành danh mà chỉ tùy tiện sử dụng binh khí bất kì đã đủ sức đánh bại hắn rồi!

Sao mà không giận được? Sao mà không giận được?

Trong khoảnh khắc ấy, Liệt Đao đã mất hết tỉnh táo, tâm linh nổi sóng.

Như Ý tăng và Quỷ Vương đứng ngoài quan sát còn kinh hãi hơn. Đổi sang hai người họ thì đánh bại một Liệt Đao đã mất hết tự tin, tâm linh đầy lỗ thủng cũng không phải việc khó, nhưng nếu vứt bỏ võ công am hiểu nhất rồi dùng thủ đoạn khác đối phó Liệt Đao lại gần như không có cơ hội thắng, kể cả đao pháp của Kinh thần kiếm Tiểu Mạnh có xuất chúng đi nữa nhưng chẳng lẽ lại mạnh hơn kiếm pháp đã đạt cảnh giới gần với Kiếm Hoàng?

Trước nay hắn đều dùng kiếm, nhờ kiếm mà thành danh.

Cảnh Thiếu cõng bằng hữu chạy tới sau lưng Mạnh Kỳ nghe vậy cũng không tin vào lỗ tai của mình. Liệt Đao dù gì cũng là cao thủ hiếm thấy trong thiên hạ, tại sao Kinh thần kiếm Tiểu Mạnh lại chủ quan khinh thường như vậy? Chẳng lẽ hắn có thực lực tuyệt đối nên có lòng tin tuyệt đối?

Từ khi xuất đạo đến nay, trừ trận chiến không ai biết với Tà Quân thì Mạnh Kỳ luôn dùng kiếm pháp xưng hùng, một mực xây dựng hình tượng bản thân thành kiếm khách lạnh lùng nên không ai ngờ được đao pháp của hắn thậm chí còn cao cường hơn kiếm pháp, không ai ngờ hắn lại "không cần" xuất kiếm!

Đây là chính là lợi ích phụ của việc xây dựng hình tượng.

Ánh đao lóe lên, Cảnh Thiếu nheo mắt, Mạnh Kỳ đã xuất đao.

Ánh trăng chiếu lên Tà Kiếp lạnh lẽo như sương, tiếng nước chảy ào ào tựa như tiếng đao ngâm vọng vào lòng người, quỹ đạo nhát đao không bàn mà hợp với hình dạng cầu đá cong cong, huyền diệu lạ thường.

Cảnh Thiếu còn đỡ, trong mắt bậc hành gia như Quỷ Vương và Như Ý tăng, ánh đao giống như con cá không ngừng nhảy lên lặn xuống mặt nước, biến hóa liên tục một cách tự nhiên như chuyện hồng trần, dường như mỗi xao động trong nội tâm mình đều được ánh đao chiếu rọi, không thể nắm bắt, không thể phòng ngự.

Đao pháp của hắn sao đáng sợ như vậy?

Trong lòng hai người nổi sóng quay cuồng.

Mạnh Kỳ sử chiêu Lạc Hồng Trần, dù không vận chuyển tâm linh, thúc phát đao ý nhưng với tư cách là chiêu thức cấp ngoại cảnh, trong biến hóa của đao pháp Lạc Hồng Trần chắc chắn ẩn giấu pháp tắc, mang theo tinh túy đao đạo, ngầm phù hợp với một phần tinh túy của Thiên Đao.

Sau khi gặt hái được đôi điều từ nghiên cứu Thiên Đao, Mạnh Kỳ bèn dùng tinh túy ấy thi triển Lạc Hồng Trần, lại để tinh thần và cảnh vật xung quanh hòa hợp, ánh đao nhấp nhoáng biến hóa vô cùng tựa như hồng trần biến ảo.

Trong mắt Liệt Đao, ánh đao càng thêm khủng khiếp.

Hắn có cảm giác nhát đao không xuất phát từ tay Mạnh Kỳ mà dấy lên từ chính tâm linh mình, từng biến hóa trong chiêu đao giống như từng thay đổi trong suy nghĩ bản thân.

Hắn chỉ cần có suy nghĩ biến chiêu là nó liền biến theo, bất kể cố gắng ra sao cũng không thể ngăn cản.

Ai có thể chiến thắng chính bản thân? Đao này không thể ngăn cản!

Đây chính là suy nghĩ trong lòng Liệt Đao, hắn như quay về thời khắc giao chiến cùng Phật sống, cả đất trời đè xuống, tâm linh như trải qua vô số luân hồi, tinh thần tan vỡ, tuyệt vọng đến mức tận cùng.

Hắn lùi lại, liên tục lùi lại, nhưng ánh đao tưởng như chậm chạp kia lại bám theo như hình với bóng khiến hắn không thể thoát khỏi, giống như hắn đã không thể thoát khỏi nỗi sợ hãi trong lòng để lấp kín lỗ hổng tâm linh.

Ánh đao chạm người, Liệt Đao hét lên hoảng hốt, loan đao chém ngang, cố vùng vẫy khỏi cái chết.

Ánh đao tắt, người lùi lại, Mạnh Kỳ vẫn đứng trên cầu đá như trước, trường đao trỏ xuống mặt đất, một tia máu chảy dọc thân đao, tụ thành giọt ở mũi đao rồi từ từ rơi xuống. Trăng vẫn sáng, nước dưới cầu vẫn chảy.

Trên ngực Liệt Đao xuất hiện một vết thương không sâu lắm, từng tia chớp to bằng ngón tay nhảy múa phía trên, làn da bị đốt cháy đen, máu tươi chưa kịp chảy ra đã bốc hơi bay mất.

Hắn chưa chết, vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, sau khi mở đủ cửu khiếu thì chân khí tự nhiên xuất ra ngoài hình thành lớp cương khí hộ thân có tác dụng ngăn chặn hoặc làm suy yếu đòn tấn công từ đối thủ.

Nếu muốn giết Liệt Đao bằng một chiêu, Mạnh Kỳ chỉ còn cách thi triển thực sự Lạc Hồng Trần hoặc Đoạn Thành Tịnh khiến đối thủ rơi vào ngẩn ngơ, chân khí tắc nghẽn, giống như lúc đối phó với An Quốc Tà, giống như khi làm Tà Quân bị thương.

Nhưng nếu làm thế thì đao pháp của hắn sẽ bại lộ hoàn toàn, lúc đó chỉ còn cách vận dụng Xá Thân Quyết mới có thể chém thêm một đao nữa, nhưng ở đây còn tới hai kẻ địch lợi hại là Quỷ Vương và Như Ý tăng.

Trúng một nhát đao, Liệt Đao đã rơi vào trạng thái tê liệt, chỉ cần dùng thêm một đao như lúc nãy là có thể dễ dàng phá tan hộ thể cương khí của hắn, nhưng thế thì còn gì là phong phạm bậc cao thủ tuyệt thế, còn gì tác dụng hù dọa Quỷ Vương và Như Ý tăng.

Trong lòng Quỷ Vương và Như Ý tăng đang dậy sóng, đao pháp của Tiểu Mạnh lại huyền diệu như thế, kinh khủng như thế, dường như đã ẩn chứa đạo lý tự nhiên rồi, vậy kiếm pháp còn lợi hại hơn của hắn thì sao đây? Chẳng lẽ đã thực sự tiếp cận với đẳng cấp Kiếm Hoàng? Tư thế rút kiếm của hắn rất giống Kiếm Hoàng, hai người này có quan hệ ra sao?

Mạnh Kỳ tra đao vào vỏ, lạnh nhạt nhìn Liệt Đao:

“Ta nói rồi, lỗ hổng tâm linh của ngươi quá lớn.”

Xui cho ngươi, đao pháp của ta lại chuyên dùng để phá tâm linh.

Liệt Đao ngẩn người hồi lâu rồi đột nhiên gào lên như sói tru đầy bi phẫn bàng hoàng, hắn xoay người chạy đi như điên, muốn trốn tránh tất cả mọi thứ.

Thấy Liệt Đao cùng thuộc hạ bỏ chạy, Quỷ Vương và Như Ý Tăng càng thêm cảnh giác.

Mạnh Kỳ quay đầu về phía hai người này rồi tháo kiếm xuống, bày ra tư thế chuẩn bị rút kiếm:

“Các ngươi xứng đáng để ta dùng kiếm.”

Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh bỗng quanh quẩn truyền đến nghe quen thuộc vô cùng.

“Kiếm Hoàng!” Quỷ Vương hoảng sợ, lại nhìn tư thế rút kiếm huyền ảo của Mạnh Kỳ, lão rút cục quyết định lùi lại, lát sau đã tan biến vào bóng tối.

“Tiểu Mạnh thí chủ nghĩa bạc vân thiên, có lòng thương tiếc muôn dân, giao hai vị thí chủ này cho ngươi bần tăng cũng yên tâm rồi.” Như Ý Tăng niệm phật hiệu rồi con thuyền chuyển động, tiếp tục xuôi dòng.

Mạnh Kỳ tra kiếm vào vỏ, chắp tay xem nước chảy dưới cầu, bày ra tư thế lạnh lùng cao ngạo nhưng trong bụng đang cười thầm:

“Không hổ là họ Nguyễn ở Lang Gia, khả năng bắt chước giọng người khác cũng tuyệt diệu như vậy.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.