Chương trước
Chương sau
Phong Vân đao, Thái Hoa kiếm, Trích Tinh thủ, Hiểu Nguyệt chức, bốn thần binh cắm vào bốn góc của ngọn núi, phong vân cuồn cuộn, kiếm khí xung trời, sao băng bay múa, lôi bạo ầm ầm. Bốn khí tượng khác nhau hợp với tinh khí của Cửu Tiêu Thần Lôi mâu tạo thành một cái ''thiên la địa võng'', không có kẽ hở nào, bao phủ toàn bộ ngọn núi.

Quang hoa từng đợt, kiếm khí tung bay, dưới áp lực của ''thiên la địa võng'', ma khí trên núi liền sôi sục, hóa thành từng đạo sương mù xông vào trời cao, thôn phệ lôi điện, quấn lấy kiếm khí, truy đuổi sao băng.

Một đống tà ma từ trong núi bay ra, nhiều không đếm xuể, hung hãn không sợ chết lao tới bốn điểm phong ấn. Nhưng dưới uy lực của thần binh, vô số thi thể tà ma rơi xuống, nát bấy, hóa thành ma khí dung nhập vào núi.

Bốn kiện phong ấn thần binh tuy triển khai toàn bộ uy lực, nhưng do không có ngưởi vận dụng nên thiếu đi linh tính. Dần dần dưới sự vây đánh của đại quân tà ma, ''thiên la địa võng'' bị co lại không ít.

Thấy cảnh này, Mạnh Kỳ hiểu rằng mình đã không còn đường lui, chỉ có thể quyết tâm bước vào đình núi, tìm đến truyền thừa của Ma Chủ, mới có thể hủy diệt Ma phần, từ đó thoát khốn. Hắn biết rõ rằng đám Cổ Không Sơn đang ở rất xa, trong nhất thời sẽ không thể tới kịp, mà bản thân đang ở trong núi, cũng không thể lao xuống thu thập bảo binh. Dù sao để bảo binh nhận chủ cũng cần một quá trình, không thể làm được trong thời gian ngắn.

Phía sau không đường, phía trước khó đoán, Mạnh Kỳ hít một thật sâu, kiểm tra lại huyệt đạo trên người Tiểu Tử một lần nữa, rồi kiên định bước đến phía trước ''ma môn''. Đối với Mạnh Kỳ, nguy hiểm không chỉ là cửa đá trước mặt, còn có Tiểu Tử ở bên cạnh, quỷ mới biết khi nào nàng lại biến thành Cố Tiểu Tang.

Ma khí cuồn cuộn, những triện văn tà dị vô cùng, Mạnh Kỳ chỉ có đảo mắt nhìn một cái thôi mà cũng cảm thấy hồn phách bị ô nhiễm .

Tay phải nắm chặt Hồng Nhật Trấn Tà Đao, bên ngoài Kim Chung Tráo vận chuyển đến cực hạn, nhìn như la hán hàng lâm, tay trái kiên định duỗi ra, nhẹ nhàng đặt trên cửa đá.

Cánh cửa từ từ mở ra, không có gì khác thường, lộ ra một tòa cung điện hoàng kim, Mạnh Kỳ dẫn Tiểu Tử đi vào trong điện, thấy một người ngồi ở bảo tọa phía trên cao. Hắn khôi ngô hùng vĩ, người mặc đế bào màu đen, đầu mang bình thiên đế quan, chuỗi ngọc rủ xuống, che khuất khuôn mặt.

''Ngươi cuối cùng cũng đến, có nguyện ý tiếp nhận truyền thừa của ta, khống chế cửu thiên thập địa?'' Thanh âm Ma Chủ uy nghiêm, mang đến hấp dẫn không thể cự tuyệt.

Chẳng qua chỉ là truyền thừa, cũng không chết người, chắc hẳn ta vẫn khống chế được nội tâm, cũng là giải quyết việc Ma phần a, Mạnh Kỳ suy nghĩ một chút, chắp tay nói: "Vãn bối nguyện ý.''

''Trẻ nhỏ dễ dạy.'' Giọng nói Ma Chủ mang theo một chút vui vẻ, chuỗi ngọc trên mũ bay lên, lộ ra một khuông mặt tái nhợt tà dị, không khác nhân loại bình thường.

Hai mắt hắn bỗng nhiên trống rỗng, sâu ở trong có một mảng hỗn độn, huyền diệu khó tả.

Hỗn độn sơ khai, thái sơ hồng mông, âm dương phân hóa, lưỡng nghi xoay tròn, đột nhiên bắn ra hai tia sáng âm u, bay thẳng tới hai mắt Mạnh Kỳ.

Vô số ý nghĩa huyền ảo của đại đạo xoanh quanh trí óc Mạnh Kỳ, kế đó hắn cảm thấy sức mạnh trong người tăng trưởng nhanh chóng. Trong chốc lát, chín đại khiếu huyệt đã khai mở, đả thông huyền quan, câu thông thiên địa, trong ngoài dung hợp, ngưng tụ Pháp Thân.

Mạnh Kỳ không nhịn được hét to một tiếng, âm thanh kéo dài, chấn động cửu tiêu.

Nhất thời, dùng ngọn núi làm trung tâm, từng đạo sóng âm phóng ra ngoài, đánh tan vân khí, phá nát kiếm quang, hủy diệt sao băng, thổi bay lôi đình.

Vô số tà ma đáp xuống, phủ kín núi đồi, hai mắt huyết hồng nhìn đình núi, thậm chí có cả huyết dịch như nước mắt chảy xuống, sau đó toàn bộ quỳ phục:

''Cung nghênh chủ thượng trở về! Cửu thiên thập địa, không dám không theo!''

''Cung nghênh chủ thượng trở về! Cửu thiên thập địa, không dám không theo!'' Từng âm thanh vui sướng truyền vào tai Mạnh Kỳ. Những tà ma hùng mạnh trước đó mình không thể chiến thắng, giờ đây lại quỳ bái dưới chân, đây là thành tựu, đây là kiêu ngạo!

Tranh!

Bốn đạo phong ấn thần binh dưới ma uy ngập trời phát ra một tiếng thút thít, thân hình nhỏ lại, bay tới bên chận Mạnh Kỳ, nhu thuận bái kiến.Trên trời, tinh khí của Cửu Tiêu Thần Lôi Mâu không tự chủ mà tiêu tán, mang theo một ý chí không cam lòng.

Mạnh Kỳ ngẩng đầu cười to, đắc ý thỏa mãn, Ma Chủ truyền thừa quả nhiên bất phàm!

''Pháp sư...'' hai mắt Tiểu Tử say mê nhìn Mạnh Kỳ, bàn tay mềm nắm lại, ''Tâm ý của ta, ngươi đã rõ, không cầu kiếp sau, chỉ muốn kiếp này cùng chung hoạn nạn với ngươi.''

Dung nhan nàng tinh xảo, ngây thơ thanh thuần, vẻ mặt vừa ngượng ngùng vừa kiên định nói ra chân tình, càng tăng thêm mị lực.

Mạnh Kỳ có được Ma Chủ truyền thừa, đã không sợ Cố Tiểu Tang nữa, lúc này nhìn Tiểu Tử mỹ lệ, hai mắt mang theo ý thưởng thức, do dự nói: ''Nhưng Tiểu Tang...nàng ta không muốn.''

Hai hồn một thể là phiền phức như vậy đấy, bản thân lại không muốn cưỡng ép người khác,

Tiểu Tử cúi đầu xuống, xấu hổ mà nói: "Tiểu Tang ưa thích nam tử mạnh mẽ hơn nàng, phu quân ngươi rất thích hợp.''

Ta đi, đổi cách xưng hô nhanh thế?... Mạnh Kỳ sửng sốt một lúc, trong lòng nghi ngờ.

Tiểu Tử ngẩng đầu, dáng vẻ tươi cười tinh quái: ''Đại sư, không tưởng tượng được ngươi lại ngưng thành Ma thân, sau này sợ là không thể quay về Phật môn rồi, không bằng buông bỏ giới quy, cùng nhau tham ngộ đại đạo? Nếu như Tiểu Tử yêu thích ngươi, ta cũng không có người trong lòng, không ngại thử một chút.''

Ngón trỏ trắng nõn của nàng đặt dưới môi hồng, sinh ra mị lực khó nói.

''Cái này, cái này không tốt lắm đâu...;; Mạnh Kỳ nuốt nuốt nước miếng.

''Có cái gì không tốt?'' Tiểu Tang cười mỉm nói, từng bước một tới gần Mạnh Kỳ, ''Chẳng lẽ phu quân ngươi không thích chủ động, muốn bị ta chơi hỏng? tốt, ta có thể thử một lần.''

Nàng nhẹ nhàng đẩy ngã Mạnh Kỳ lên bảo tọa, tiếp theo lùi một bước, tháo dải băng buộc tóc. Mái tóc dài như thác nước chảy xuống, lướt qua khuôn mặt nàng. Tay phải trượt xuống, qua ngực tới hông, khẽ kéo đai lưng, tư thế tuyệt vời, mị lực vô hạn.

Mạnh Kỳ tập trung nhìn mười ngón tay nàng, đúng lúc này, một đạo âm thanh truyền vào trong tai: ''Các ngươi đang làm cái gì?''

Hắn ngẩng đầu nhìn, là Giang Chỉ Vi mang theo trường kiếm đi vào trong điện, sắc mặt buồn bã.

''Ta, ta, không phải như ngươi nghĩ đâu.'' Mạnh Kỳ thốt ra.

Tiếp theo, khóe miệng hắn co giật, ách, có điểm không đúng a, loại chuyện này sao lại xuất hiện trên người ta?

Đột nhiên, ánh mắt hắn lóe lên, ngây ngốc nhìn Giang Chỉ Vi buông quần áo vàng nhạt xuống, lộ ra nội y trắng toát và dáng người xinh đẹp.

Có chỗ không đúng, có chỗ không đúng...

Việc chân thật như vậy, đúng là không thoát ra được. Được Cố Tiểu Tang, Giang Chỉ Vi song kiêu hầu hạ, chính là trong mơ cũng không dám nghĩ tới. Nhưng Mạnh Kỳ đột nhiên cảm thấy đây không phải là nguyện vọng chính thức của mình.

Bỗng nhiên, trước mắt hắn xuất hiện một hòa thượng, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng vẫn cảm nhận được vẻ bi thương, sầu khổ.

Thân hắn nhỏ đi, hóa thành hài đồng, nhu thận hiếu thảo, được cha mẹ thương yêu mà lớn lên. Từ bé đến lớn cha mẹ đều cưng chiều hắn, cho đến hỉ tang, khi nhìn thấy quan tài của song thân, hắn thở dài một tiếng: ''Thì ra là thế.''

Bên cạnh hắn xuất hiện một vị mỹ nhân, song túc song tê, nến đỏ giường thơm, như keo như sơn, sinh nhi tử nuôi nhi nữ, cuộc đời vui vẻ, mấy chục năm sau khi phu nhân qua đời, hắn ngồi dưới linh đười, thở dài: ''Thì ra là thế.''

Hắn lưu luyến bụi hoa, chung quanh lưu tình, tận tình hưởng lạc, chợt có một ngày, hắn quay đầu mà đi, lắc đầu than thởi: ''Thì ra là thế.''

Hắn xuất thân hoàng thất, được vạn người sủng ái, sau khi lớn lên có được đại quyền, một lời quyết định sinh tử, giận dữ khiến thi phục vạn dặm, mười năm sau hắn khoanh tay rời khỏi hoàng cung, chỉ để lại một câu: ''Thì ra là thế.''

Hắn tung hoành sa trường, đồ thôn diệt quốc, coi mạng người như cỏ rác. Đạt được khoái cảm trong chém giết, lúc tuổi già, nhìn thanh đăng cổ Phật, lộ ra vui vẻ hiếm thấy: ''Thì ra là thế.''

...

Từng màn này, hiển lộ trước mặt Mạnh Kỳ, như tiếng chuông sáng sớm, đánh tỉnh người đang trong mộng.

''Thì ra là thế, thì ra đây là 'Lạc Hồng Trần'.'' Mạnh Kỳ thì thào nói, không đếm xỉa đến Cố Tiểu Tang và Giang Chỉ Vi ở bên cạnh.

Đoạn Thanh Tịnh, nhắm vào áy náy ẩn sâu trong nội tâm mội người, khơi dậy những tiếc nuối, sợ hãi, ân hận...đoạn tuyệt thanh tịnh của người. Mà ''Lạc Hồng Trần'' là khơi dậy những khao khát trong mỗi người, khiến người đắm chìm trong mê say, đạt được những việc ''cầu mà không được''.

Thực lực, cường quyền, sắc đẹp, tình cảm, những cám dỗ trải qua trong đầu, Mạnh Kỳ nhắm hai mắt, Đao ý tăng trưởng, đợi đến khi đạt đến đỉnh điểm, một đao chém ra!

Mười trượng hồng trần, giang sơn cẩm tú, mỹ nhân tình thâm, ân nghĩa cha mẹ, tài lực ngập trời...có ai chưa từng mơ tới những điều này?

Ánh đao tràn đầy hơi thở thế tục, trảm phá mọi việc xảy ra trước mắt, khiến cảnh vật như mặt kính bị nghiền nát, tan vỡ biến mất.

Đao Ý trùng kích thân thể, đẩy ma khí ra khỏi người, tôi luyện thể xác và tinh thần Mạnh Kỳ.

Những điều kia ta đều mong muốn, nhưng trong ba nghìn con sông, nghìn vạn dụ hoặc, ta chỉ có thể chọn khát vọng thực sự của bản thân.

Ánh vàng nhạt ngày càng nhiều, sau những tiếng động ầm ầm từ trong cơ thể, Mạnh Kỳ liền mở hai mắt. Trải qua một đoạn thời gian khổ luyện, lại thêm bị ma khí ''nung khô'' trong nửa ngày, cuối cùng Kim Chung Tráo đệ ngũ quan cũng đạt tới nhập môn.

Cửa đá được ma khí bao phủ lại hiện ra trước mắt, Mạnh Kỳ bình tĩnh, vẻ mặt không hiện hỉ nộ, toàn bộ ảo giác đã biến mất.

Có thể nhập môn Kim Chung Tráo cửa thứ năm, lại ngộ ra Lạc Hồng Trần, hắn đã cảm thấy thỏa mãn.

Cửa đá chậm rãi mở ra, hiện ra đỉnh núi trống trải , Tiểu Tử lớn tiếng hoan hô:“ Ta biết mà, pháp sư nhất định sẽ khống chế được bản tâm.”

Mạnh Kỳ quay đầu nhìn nàng, thấp giọng nói:“Vào thôi.”

Bước qua cửa đá, Mạnh Kỳ chính thức cảm thấy một cỗ uy áp khó tả, khí tức uy nghiêm tràn ngập, làm người ta muốn quỳ lạy cúng bái.

Hắn kháng cự uy áp, cất bước đi trước, đi hơn mười bước, trước mắt đột nhiên sáng lên, chỉ thấy một tia lôi điện màu tím thẳng tắp đính trên đỉnh núi, quang mang lóng lánh, điện xà đằng không, tựa như tiên cảnh.

Mạnh Kỳ vừa muốn hỏi Tiểu Tử, liền ngưng tụ ánh mắt, bởi vì hắn nhìn thấy giữa đạo lôi điện có một bóng người đang từ từ quay lại.

Hắn khoanh tay sau lưng, sắc mặt tái nhợt, tràn đầy mệt mỏi, giữa mi tâm hắn có một cái ma ngân kì dị, ẩn chứa sự tà ác huyết tinh, giống như đúc ma ngân ở pho tượng Ma Chủ.

Mà hắn dưới chân, đặt một khối bia đá Long Văn Phượng Th.

“Ma Chủ tàn hồn?” Tiểu Tử sợ tới mức liên tục lui về phía sau, Mạnh Kỳ cũng phải lùi lại một bước.

Ban đầu bọn họ cho rằng chỉ có một tia ý chí Ma Chủ còn sót lại, không ngờ lại là một cái tàn hồn.

Thời gian xa xăm, hơn mười vạn năm qua Ma Chủ vẫn có thể lưu lại một tàn hồn ở nơi đây.

Mà loại đại năng đỉnh phong này, nếu muốn giết mình và Cố Tiểu Tang thì cũng chả cần lật bàn tay.

Cả người Ma Chủ mang theo khí tức tang thương, tích đầy tuế nguyệt trần ai, tàn hồn không nhìn Mạnh Kỳ, ánh mắt sâu thẳm, tựa hồ xuyên thấu qua hắn, như đang đối mặt với ai đó ở nơi khác.

Hắn than nhẹ một tiếng, bình thản mà tang thương nói:

“Ngươi tới muộn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.