“Cứ như vậy rời đi? Đại sư đang nói đùa sao?” Mạnh Kỳ đứng ngay dậy, giọng nói chứa đầy chính khí và nghiêm túc. “Phương Trượng đại sư, đại sư cho chúng ta đều là đám sợ chết hay sao?”
“A di đà Phật! Lão nạp không có ý đó, nhưng các thí chủ đều đã bị thương…” Tâm Tịch đại sư nhẹ nhàng khuyên nhủ, nhưng ông cũng không nói, Thiếu Lâm đã quyết định bỏ rơi cơ nghiệp này, có ở lại thủ vệ cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Nếu để cho Đóa Nhi Sát biết được ý định này, hắn nhất định dốc sức tấn công, lúc đó đám tăng chúng khó lòng thoát được.
“Phương Trượng đại sư, hay đại sư nghĩ chúng ta bị thương nên thành vô dụng rồi?” Vẻ mặt Mạnh Kỳ tràn đầy căm phẫn, cố tình không hiểu ý tứ của Tâm Tịch đại sư.
Lúc này, các trưởng lão, thủ vệ của Thiếu Lâm đã chạy tới sau lưng Tâm Tịch đại sư đề phòng có người đánh lén, nghe thấy Mạnh Kỳ thét lên như vậy thì ngây người ra, ấp úng không biết đối đáp ra sao.
“Lão nạp đã trọng thương, Giang thí chủ và Trương thí chủ cũng không khá hơn gì, trong khi đại quân của Đóa Nhi Sát không tổn hại bao nhiêu. Trận chiến này, hy vọng giành thắng lợi thật quá mong manh. Các thí chủ đều không phải là người của Thiếu Lâm, hà cớ gì phải hy sinh tính mạng cùng Thiếu Lâm chúng ta? Dù có thêm vài tăng nhân quyết tâm bảo trụ thì hy vọng cũng không nhiều thêm bao nhiêu, chỉ sợ rồi cũng hy sinh vô ích. Chư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-the-ton-su-nhat-the-chi-ton/2135217/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.