Mạnh Kỳ còn chưa kịp mừng thầm thì đã xụi lơ, từ đắc ý chuyển thành xấu hổ không thôi. Các tiểu sa di (hòa thượng mới xuất gia) ở xung quanh nhìn sang vừa kinh ngạc lại vừa có ý khinh thị. Chỉ có Chân Tuệ Phương A Thất là mải mê nhìn ngắm Kim Thân Phật tượng ở phía trước, trong đầu không biết đang nghĩ gì.
Trong vô thức, Mạnh Kỳ quay đầu về phía Huyền Tàng, không biết hắn có nhìn ra manh mối nào không?
Với bản thân hắn, xấu hổ chỉ là chuyện nhỏ, để bại lộ ra chuyện mình mượn xác đoạt hồn mới thực là đại sự!
Huyền Tàng bộ dáng vẫn tràn đầy âu sầu như trước, cảm nhận được ánh mắt của Mạnh Kỳ nhìn hắn thì khẽ lắc đầu: “Nam mô a di đà Phật! Mọi sự đều do sư đệ Huyền Khổ quyết định.”
Hắn cũng không ám chỉ mà trực tiếp nói ra.
Ra vậy, hắn chỉ cho là ta nhìn hắn đề cầu xin giúp đỡ mà thôi. Mạnh Kỳ nhờ vậy mà thở ra nhẹ nhõm. Trôi chảy qua được cửa này, chỉ trừ phi cha mẹ và đại thúc của tiểu hài đồng này tìm tới, nếu không tám năm, mười năm qua đi sẽ càng không có ai hoài nghi nữa. Trẻ con vốn dễ dàng quên đi nhiều chuyện của quá khứ.
So với việc này, gia nhập vào Tạp Dịch Viện chỉ là chuyện nhỏ!
May mắn vượt qua được điều mà hắn lo sợ, Mạnh Kỳ cố tạo ra nét mặt ngây ngô như của Chân Tuệ, khỏi để cho lão Huyền Tàng biết được mình kỳ thật không ai oán chút nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-the-ton-su-nhat-the-chi-ton/2135182/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.