Đề cập linh hồ, Ôn Ngọc hình như hiểu được cái gì, cũng không hỏi nhiều nữa, thu hồi roi, cấm nàng ra phủ nữa, chính mình cầm mật lục tiến cung.
Thủ vệ của Ôn phủ chính là chỗ mạnh nhất Bình Dương thành, Ôn Ngọc cũng chưa từng lại bố trí kết giới nữa, dù sao quý phủ của Hình Bộ Thượng Thư, nghe được danh tiếng sẽ sợ đến hai chân như nhũn ra, càng sẽ không đem đầu nhắc tới trên eo, không muốn sống xông vào.
Tất cả những thứ này đúng là dễ dàng cho Tiêu An Ninh, nàng dắt linh hồ, tránh khỏi tầng tầng thị vệ, xông vào gian phòng của Ôn Tịnh.
Lúc đó, Ôn Tịnh bị đánh rồi răn dạy, mới tắm rửa đi ra.
Cầm thuốc trị thương trong ngăn kéo lật ra, khi đang ảo não làm sao bôi thuốc, Tiêu An Ninh lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trước mắt.
Khí tức Thuần Dương nhàn nhạt vây quanh thiếu nữ, da thịt trắng nõn như ngọc quang dưới ánh sáng rất đẹp, cười khẽ, hai mắt đặc biệt sáng người, dường như ngọc trai lưu ly màu đen.
Nhưng mà Ôn Tịnh cũng không có nhàn tình nhã trí đi thưởng thức khuôn mặt đẹp của Tiêu An Ninh, mạnh mẽ trừng hai mắt, đem thuốc trị thương ném cho nàng, "Nhờ phúc phận của ngươi, a nương suýt chút nữa đánh chết ta."
Con gái tử bôi thuốc, Phong Đường không dễ đợi ở chỗ này, từ trên bàn cầm một chùm nho, chạy tới hành lang.
Ôn Tịnh tức giận trong lòng chưa tiêu, nhìn An Ninh biết vâng lời, đột nhiên cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-the-tich-hoang/2857708/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.