Lời kiêu căng khó thuần, Y Thượng Vân nghe được nhiều rồi, cười nhạt, cô không phải người hà khắc, lời nói này so với hai chữ Chu đế dễ nghe hơn, cô cười nói: "A Lạc, Hàn Vũ có từng dạy ngươi, người già ban thưởng không thể từ chối không."
"Hàn tiên sinh không phải người già, đương nhiên sẽ không dạy những thứ này.." Mục Tương Lạc trả lời một câu, nàng cũng không phải là người ngoan ngoãn, chỉ là không có khí lực gì, giãy dụa không được.
Y Thượng Vân chạm được ý đỏ nhàn nhạt trên mặt nàng, có lẽ là ngượng ngùng, cô cũng cảm giác buồn cười, khóe môi cong lên độ cong nho nhỏ, trong lòng nổi lên ý trêu ghẹo, nói: "Hiện tại trẫm dạy ngươi, còn kịp không?"
"Không cần không cần.. Ta đều 17 rồi.." Đầu ngón tay Mục Tương Lạc nắm bắt mép bàn, Vừa muốn đứng dậy, cái tay trên vai kia lại đè xuống, nàng động một chút, nỗ lực nói: "Ngươi trước tiên thả ta ra.. Ta lại không chạy, bị ngài đè lên.. Cảm giác như đứa trẻ."
Tây Sơn yên tĩnh, không người tới đây, thêm nữa Y Thượng Vân ở bốn phía bày xuống kết giới, không người sẽ tự tiện xông vào, cô nghĩ rằng nha đầu này cũng không dám đào tẩu ở trước mắt cô, cô buông tay ra, trái phải nhìn chung quanh, "Sinh nhật ngươi chưa qua, nhiều nhất 16."
Người có được thở dốc, rất là an tâm, không phải nàng khiếp nhược, mà là Y Thượng Vân hỉ nộ bất định, trong lòng mù mịt mới lùi, thì cảm thấy trong phòng từng trận ấm áp, gió ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-the-tich-hoang/2857634/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.