Chương trước
Chương sau
Lúc ăn cơm, không khí trên bàn ăn ít nhiều cũng có chút xấu hổ.

Nam Ương đã khôi phục biểu tình lạnh lùng như trước, nhưng đuôi mắt cô ấy hiển nhiên còn hơi phiếm hồng, tay phải cầm đũa cũng run hơn. Mặt của Khinh Hoan thì càng đỏ hơn nữa, mặc kệ thế nào, bị mẹ mình ngắt ngang chuyện đang hôn môi với người khác, luôn là một chuyện thẹn thùng.

Chúc Quân không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhiệt tình bảo các cô dùng bữa: "Con gái, sao con phát ngốc rồi? Mẹ con làm cho con món thịt khô mà con thích nhất đó, nhanh nếm thử xem. Bà chủ Nam cũng ăn đi a, chúng tôi không biết cô thích ăn cái gì cho nên cũng không đề cử lung tung cho cô, cô cứ nếm thử đi, thích món nào thì ăn nhiều một chút."

Với Phượng Lệ, một người đã hơn bốn mươi tuổi, đối với loại chuyện này đã sớm thấy nhiều lần, người trẻ tuổi thích ôm ấp hôn hít nhau là chuyện bình thường. Sắc mặt bà như thường cũng theo khuyên họ nên ăn nhiều vào: "Hai đứa nhanh ăn đi, tay nghề của mẹ rất tốt, khả năng nấu nướng của đứa nhỏ này đều là tôi dạy cho. Nghe nói bà chủ Nam rất thích ăn cơm nó làm, tay nghề của nó còn kém xa tôi nha, cô mau nếm thử món tôi làm xem, xem có ngon hơn nó gấp trăm lần không."

".... Ừm."

Nam Ương giơ đũa hướng về phía đĩa thịt chua ngọt, gắp đến giữa không trung rồi viên thịt kia lại trượt khỏi đũa văng ra ngoài, nhảy lên mặt bàn một cái. Tay cô ấy run càng dữ dội hơn, lại giơ đũa tính gắp thêm một viên nữa, nhưng thế nào cũng gắp không trúng được.

Khinh Hoan lập tức cầm đũa lên gắp giúp cô ấy, nói với Phượng Lệ: "Mẹ, lần sau chuẩn bị giúp con một đôi đũa gỗ, loại đũa kim loại này quá trơn, tay của chị ấy vốn dĩ không tiện lắm."

"Nha, xem con đau lòng kia, bao lâu rồi con chưa xót mẹ với ba con như vậy a?" Phượng Lệ mếu máo nói.

Chúc Quân cười cầm lấy bình rượu trên bàn lên, từ khay lấy ra hai cái chun nhỏ, đưa cho Nam Ương một cái: "Bà chủ Nam đừng trách móc, nào, uống hai ly chứ?"

Khinh Hoan lập tức tiếp lời: "Ba, chị ấy không thể uống rượu."

"Làm sao vậy?" Chúc Quân quan tâm nhìn về phía Nam Ương, "Gan không tốt lắm hay là mới uống kháng sinh?"

"Đều không phải" Khinh Hoan lại nói thay Nam Ương, "Tửu lượng của chị ấy không tốt, uống xong có thể sẽ nổi mề đay, ba đừng bắt chị ấy uống."

Chúc Quân là người Đông Bắc, có thói quen trên bàn cơm sẽ uống hai ly, nhưng nghe con gái mình nói vậy, chỉ có thể hậm hực đặt bình rượu trở về.

Phượng Lệ chậc chậc hai tiếng: "Con gái, con cũng quá bảo vệ vợ con rồi, mẹ thật sự nhìn không ra là con nhỏ hơn bà chủ Nam mười một tuổi đó." Bà quay đầu nhìn về phía Nam Ương, cười ôn hoà, "Bất quá, bà chủ Nam thoạt nhìn đúng là rất trẻ, theo lý mà nói cô hẳn là chỉ nhỏ hơn tôi chín tuổi, nhưng lại khiến người ta cảm thấy cô còn nhỏ hơn con gái của chúng tôi nữa kìa."

Nam Ương hiện tại xác thật là nhỏ hơn Khinh Hoan.

Dung mạo và cơ thể cô ấy đều dừng lại ở tuổi hai mươi, Khinh Hoan hiện tại lại 24 tuổi, ở một góc độ nào đó, cô ấy xác thật là nhỏ hơn Khinh Hoan 4 tuổi.

Hai mươi tuổi ở cổ đại có lẽ đã được xưng với một câu "Tuổi hạc", rốt cuộc thì khi đó Khinh Hoan bất quá cũng chỉ mới mười bảy tuổi, mười sáu mười bảy tuổi đã là tuổi có thể cưới gả. Nhưng ở hiện đại hai mươi tuổi thật sự quá nhỏ, trên dưới trái phải cô ấy cũng chỉ lớn hơn Minh Vãn Trừng hai tuổi mà thôi, khuôn mặt của Minh Vãn Trừng còn chưa thoát được vẻ trẻ con, gương mặt kia của cô ấy thì làm sao có thể trông lão làng cho được.

Nếu Khinh Hoan thật sự không thể nhớ ra cô ấy, tuổi trên chứng minh thư bị kéo thêm mấy năm, lúc tới bốn mươi tuổi rồi, thật không biết khi đó bản thân có bị coi là quái vật mà bị bắt đi làm nghiên cứu không nữa.

Nhưng mà..... Khi nào thì em ấy mới có thể nhớ ra mình đây?

Nam Ương vô lực cầm đũa, trong lòng tràn ngập mê mang.

Tuy rằng Khinh Hoan vẫn chưa khôi phục ký ức, nhưng các cô đã ở bên nhau, hơn nữa mỗi ngày trôi qua đều là sự thật. Khinh Hoan của hiện tại giống hệt ba ngàn năm trước, giống ba ngàn năm trước luôn quan tâm chiếu cố mình, sẽ ôn nhu kiên nhẫn nấu cơm cho mình, sẽ giúp mình chặn lại những khó khăn nho nhỏ, còn sẽ ác liệt thích làm mình khóc. Trừ bỏ việc không có ký ức ra, cô của hiện tại nghiễm nhiên chính là cô của đời trước.

Cô đã là cô, nhưng cô rồi lại thế nào của không nhớ nổi quá vãng giữa các cô.

Gần đây Nam Ương theo bản năng vẫn luôn trốn tránh vấn đề này, không muốn nghĩ đi nghĩ lại mấu chốt trong đó nữa. Nhưng vấn đề vẫn luôn ở nơi đó, cô ấy cuối cùng vẫn phải đối mặt, nếu Khinh Hoan thật sự không nhớ ra mình, như vậy bản thân đời này vẫn sẽ không già đi, các cô vẫn phải trải qua một lần sinh ly tử biệt nữa.

Nhưng cũng đã là kiếp thứ 99, nếu đời này không có kết quả nữa, vậy kiếp sau nên làm cái gì bây giờ?

Cô ấy còn có thể cảm ứng được kiếp sau của Khinh Hoan không?

Nếu....

Nếu không cảm ứng được thì sao, cô ấy vẫn vĩnh sinh bất tử, vậy quãng thời gian cuối cùng trong tương lai thì sao, cô ấy phải một mình trôi qua sao?

Khinh Hoan chú ý thấy Nam Ương xuất thần, sau khi gắp cho cô ấy ba viên thịt chua ngọt xong liền nghiêng đũa kim loại rõ nhẹ chén sứ bên cạnh: "Đừng phát ngốc, ăn cơm đi."

"..... Ừm."

Nam Ương thu lại dòng suy nghĩ, đặt lực chú ý trở về bàn ăn trước mặt.

Một bữa cơm ăn xong, Nam Ương cơ bản một chữ cũng chưa nói, an an tĩnh tĩnh mà ăn nửa chén cơm cùng với chồng chất thức ăn Khinh Hoan gắp cho cô ấy. Tay nghề của Phượng Lệ xác thực rất tốt, cô ấy ăn chuyên chú, đến mức không bận nói chuyện phiếm cùng Chúc Quân. Lại thêm việc từ trước đến nay cô ấy vẫn luôn vâng theo cổ huấn "Ăn không nói, ngủ không nói", lúc ăn lúc ngủ im lặng không lên tiếng đã là quy củ bất biến nghìn năm nay. Hơn nữa, vốn dĩ đêm nay cô ấy đã mang tâm sự trong lòng.

Ăn cơm xong, Khinh Hoan dẫn Nam Ương trở về phòng ngủ. Lần này, cô thông minh hơn khoá cửa lại.

Khinh Hoan rất nhanh đã phát hiện sau khi ăn xong Nam Ương không thích hợp, cô gọi hai tiếng, Nam Ương cũng không trả lời.

Nam Ương ngồi lại vị trí vừa ngồi lúc trước khi ra ngoài ăn cơm, ánh mắt lẳng lặng nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ. Khinh Hoan cũng ngồi xuống bên cạnh cô ấy, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô ấy, lại gọi cô ấy một tiếng nữa: "Nam Ương?"

"..... Hửm?" Nam Ương phục hồi tinh thần, nhìn về phía nữ nhân nhu mị bên cạnh.

"Chị đang suy nghĩ gì vậy?" Khinh hoan nghiêng đầu hỏi cô ấy.

Nam Ương trầm mặc một lát, nhẹ giọng đáp: "Nghĩ về một ít chuyện cũ."

Khinh Hoan nhìn xuống sàn nhà, sau một lúc lâu, nhỏ giọng hỏi: "Có thể nói cho em biết không?"

Nam Ương mím môi, không lên tiếng.

Khinh Hoan thấy cô không trả lời, vội nói: "Không phải em tò mò chuyện của chị, chỉ là em...." Cô ảo não thở dài, cưỡng bách bản thân nói xong câu kế tiếp, "Chỉ là em thấy tiếc, quá khứ 35 năm của chị em chưa từng tham dự vào, em.... Muốn biết trong quá khứ chị đã trải qua những gì, em chỉ tò mò bộ dáng trước đây của chị mà thôi."

"Bộ dáng trước kia của tôi....." Nam Ương nắm chặt tay phải, cảm thụ sự đau đớn do thiếu đi gân cốt ở cổ tay, mày nhăn lại, "...... Có lẽ em không biết sẽ tốt hơn."

Khinh Hoan ngắm nhìn sườn mặt thanh lãnh của cô ấy thật lâu, thật lâu cũng không nói thêm gì nữa.

Lúc mở miệng, trong thanh âm đã mang theo chua xót: "..... Có quan hệ với một cô gái khác sao?"

Một cô gái khác ư?

Nam Ương rũ mắt, trước mắt phảng phất như lại xuất hiện thiếu nữ nhu mỹ thích mặc bộ váy màu trăng ngà kia.

Tự cổ chí kiếm, chỉ có một mình nàng a.

Mặc kệ là quá khứ tràn ngập ân oán tình thù, hay là hiện tại phù hoa nhộn nhịp, cô đều là Khinh Hoan mà cô ấy yêu như mạng. Mà cả đời cô ấy, từ trước đến nay cũng chỉ thần phục một mình cô.

Nam Ương lại xuất thần.

Khinh Hoan thấy cô ấy thật lâu cũng không đáp lại, trong lòng quặn đau.

Toàn bộ đầu óc cô đều quẩn quanh câu nói kia của Nam Ương --- "Tôi chỉ thích duy nhất một người là em."

Thật sự chỉ có một mình cô sao?

Nam Ương không phải là thiếu nữ chỉ mới hơn mười tuổi, cũng không phải nữ nhân hai mươi mới trưởng thành, cô ấy đã 35 tuổi. Ở 35 năm quá khứ không người biết kia, thật sự không xuất hiện một người nào khiến cô ấy động tâm sao?

Cô chưa từng nói với bất luận một người nào một chuyện.

Nam Ương không phải xử nữ.

Kỳ thật cô cũng không cố chấp gì với phương diện này, từ trước đến nay cô cũng không cho rằng hành động của một người từng yêu sâu đâm lại là vết nhơ trên người người ấy. Đôi khi đối mặt với những người quá nghiêm khắc trong việc người yêu của mình cần là một xử nữ, cô đều sẽ khuyên họ vài câu, để họ gạt đi những thành kiến cổ hữu, đây là thời đại phát triển, loại chuyện này cũng bình thương như ăn cơm mà thôi.

Nhưng khi thật sự xảy ra trên người cô, cô vẫn dại ra một khoảng thời gian như vậy.

Cô cũng không ghét bỏ cái gì. Cô chỉ là ghen tị, ghen tị đến điên lên được.

Cô đã nhìn thấy khuôn mặt thanh lãnh của Nam Ương khi nhiễm dục vọng, thanh lệ quyến rũ như vậy, hệt như một đoá chi hoa cả đời chỉ nở một lần. Khi cô nhìn thấy đôi con ngươi thiển nâu đầy lệ quang lã chã chực khóc, đầu ngón tay không bị ngăn trở lại tiếp thêm tàn nhẫn hoãn thi hành hình phạt.

Cô nhịn không được lại nghĩ, dáng vẻ này của Nam Ương, đã từng có ai xem qua chưa?

Lần đầu tiên cô ấy nở rộ dưới thân ai?

Cô ấy còn yếu ớt bật khóc trước mặt ai như vậy hay chưa?

Một mảnh tuyết trắng này, chung quy không ngừng hoà tan trong tay mình. Cô làm sao cam tâm cho được? Một người tốt đẹp như vậy, phong cảnh mỹ lệ hiếm thấy trên thế gian như vậy, lại bị một người khác thưởng thức qua, sao cô có thể không chút nào để ý cho được?

Nếu thật sự yêu một người, chỉ cần người ấy được người khác liếc mắt nhìn nhiều thêm một cái cũng sẽ điên cuồng để ý a.

Nhưng chuyện quá khứ đã qua đi, cho dù cô có xoắn xuýt không buông thì cũng không thể xoá bỏ cố nhân đã từng tồn tại kia.

Nếu bản thân đã chú định không thể tham gia vào quá khứ của cô ấy, vậy phải gắt gao nắm chắc hiện tại, giữ chặt nữ nhân trước mắt này. Bất luận như thế nào, từ nay về sau cô ấy đều sẽ thuộc về một mình cô, không có cách nào sửa đổi.

"Nam Ương."

Cô gọi tên cô ấy.

Nam Ương chóp mắt, "..... Hửm?"

Thanh âm của Khinh Hoan so với bóng đêm bên ngoài cửa sổ càng thêm tuỳ tiện hơn: "Đêm nay có làm hay không?"

Nam Ương sửng sốt, hồi lâu mới rút khỏi hồi ức xa xăm của mình, phản ứng lại với lời nói quá mức trắng trợn của Khinh Hoan, thanh âm có chút chậm chạp, "..... Cách vách là phòng ba mẹ em."

Như vậy thật không ra thể thống gì.

"Không sao," Khinh Hoan nhìn cô ấy, khoé môi cong lên ý cười hoặc nhân vẫn thường nhìn thấy, "Dù sao, bình thường chị cũng không thích phát ra tiếng a."

Nam Ương mím môi, lúc này ngoài ý muốn lại không nhân nhượng cô: "Ngày mai còn phải quay chụp, thôi bỏ đi."

Khinh Hoan đã liên tục quay phim mấy ngày ở Tàng Tả, trước hôm nay, cô đã thức hai đêm không ngủ trên phim trường. Ngày mai cô lại phải tham gia chương trình tạp kỹ chơi nhiều trò chơi sôi động, không biết còn có dạng trò chơi thể lực gì đang chờ cô, đêm nay để cô nghỉ ngơi thật tốt tương đối thoả đáng.

Bị uyển chuyển từ chối hai lần, Khinh Hoan liền không tiếp tục yêu cầu nữa.

"Chúng ta ngủ thôi."

"Ừm."

Kỳ thật chỉ mới hơn 9 giờ, cách thời gian các cô thường đi ngủ còn rất xa. Bất quá Khinh Hoan đã mệt mỏi vài ngày, Nam Ương cũng muốn cô ngủ nhiều hơn một chút, dù sao sáng mai cô cũng phải đáp chuyến bay đi Hạo Kinh.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, hai người tắt đèn lần lượt nằm xuống giường.

Nam Ương cũng không nằm xuống ngay, cô ấy vẫn chưa buồn ngủ lắm, cho nên tựa vào đầu giường cầm notebook của mình xem. Trong notebook ghi đầy những lời Khinh Hoan dạy cô ấy cách làm cơm nhà, hơn một tháng nay cô ấy cũng đã nhớ được rất nhiều, thường thường sẽ lấy ra ôn tập lại một hai lần. Tuy rằng hiện tại vẫn chưa thể làm được món ăn đặc sắc gì, nhưng những món như chiên trứng, trộn rau, những món ăn sáng đơn gian đều đã có thể làm được.

Mỗi đêm trước khi đi ngủ xem một lần, đây đã trở thành thói quen gần nhất của cô ấy.

Khinh Hoan cuộn tròn bên người Nam Ương, ôm chặt lấy eo cô ấy. Bởi vì Nam Ương đang ngồi, cô liền ôm lấy đùi Nam Ương, hết như ôm một con gấu bông nho nhỏ. Nam Ương cũng thuận theo nhẹ nâng đùi lên một chút, để cô có thể thoải mái ôm sát hơn.

Nam Ương cho rằng Khinh Hoan đã ngủ rồi, chân cong lên đã hơi tê, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Từ trước đến nay Nam Ương đều nhân nhượng cô, mặc kệ cô yêu cầu cái gì cô ấy đều đáp ứng, tại sao cố tình hôm nay lại cự tuyệt yêu cầu của cô?

Cánh tay cô vòng ôm thật chặt đùi Nam Ương, đầu óc không ngăn được suy nghĩ về câu nói mới vừa rồi của Nam Ương ----

"..... Nghĩ một ít chuyện cũ."

Những chuyện cũ đó, sẽ khiến chị ấy tạm thời mất đi hứng thú lên giường với mình sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.