Nam Ương kêu Tôn Tự Tuyết cùng đi mua chút trái cây, vừa rồi tới quá vội, chỉ nghĩ muốn gặp Lưu Chấn cho nên trong tay cái gì cũng không mang theo, cô ấy không biết lúc trở về Khương Bán Hạ có còn ở đó không, Nam Ương không muốn gặp cô ta cho nên lúc đi siêu thị cũng rất chậm rãi. 
Tôn Tự Tuyết đưa cho Nam Ương một cái khẩu trang, sợ cô ấy bị người khác nhận ra. 
Nam Ương nhìn Tôn Tự Tuyết săn sóc tỉ mỉ như vậy trong nháy mắt liền xuất hiện nghi hoặc. Tự Tuyết có khi nào cũng.... 
Tôn Tự Tuyết chú ý tới Nam Ương đang dùng loại ánh mắt khả nghi đánh giá mình, cô rùng mình một cái, ôm ôm cánh tay: "Lão, lão tổ, người.... Sao người lại dùng ánh mắt này?" 
"Ngươi ----" Âm cuối của Nam Ương hơi kéo dài, nghe lên có chút ái muội. 
Tôn Tự Tuyết trợn tròn mắt: "Lão tổ người tính làm gì? Người, có phải người phát sốt rồi không? Người đừng nhìn tôi như vậy, tôi sợ a!" 
Nam Ương thu hồi ánh mắt, yên tâm ừ một tiếng. Vẫn là Tự Tuyết tương đối ngoan hơn, truyền nhân thì nên là như thế này, ưu ái đối với cô ấy khi biểu hiện ra cũng chỉ có sợ hãi cùng sợ hãi. 
Tôn Tự Tuyết nơm nớp lo sợ trầm mặc hết một lúc, lúc mở miệng đều đã mang theo khóc nức nở: 
"Lão tổ, người.... Có phải người muốn ngoại tình không?" 
Nam Ương sửng sốt, khóe miệng giật giật. 
"Nếu người muốn ngoại tình tôi có thể tìm giúp người chị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-the-thanh-hoan/3355320/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.