Thất lão quay sang, nói với Hoàng Dao: "Tiểu Dao à, cháu có giấy bút không? Đưa đây để ta kê đơn thuốc!"
Hoàng Dao nhanh nhảu đáp ngay: "Có ạ, để cháu lấy cho lão."
Nói xong, Hoàng Dao liền lục lọi trong một cái tủ gỗ, rồi lấy ra trong đó một cây bút lông tơ, một cái mài mực và một tờ giấy. Rồi nàng cẩn thận đưa nó cho Thất lão.
Thất lão thấy đã có giấy bút đầy đủ, chợt đưa tay lên đầu gãi gãi, bộ dáng có chút ngại ngùng, nói tiếp: "À thì, cháu mài mực cho ta được không?"
"Dạ được!" Đối với Hoàng Dao, nàng lại không hề có bất kỳ phàn nàn than thở nào, Thất lão bảo nàng đi mài mực, nàng liền lập tức làm ngay, rất nhanh liền đã xong việc.
"Đã mài mực xong!" Nàng cười hì hì, đưa một cái khay đựng mực đã mài xong cho Thất lão.
"Nha đầu nhà ngươi, vừa chăm chỉ vừa tốt bụng, bảo sao tên tiểu tử kia lại không thích cơ chứ!" Thất lão bộ dáng châm chọc, cười hà hà nói.
Hoàng Dao nghe xong bất giác liền đỏ mặt, bộ dáng ngượng ngùng, giọng nói của nàng ẩn đầy xấu hổ, nói: "Thất lão cứ nói đùa!"
Thất lão tiếp tục cười châm chọc, nhưng rất nhanh đã lấy lại bộ dạng nghiêm túc, sắc mặt của lão ngưng trọng, tay phải cầm chắc cây bút, bắt đầu viết chữ lên trên giấy.
Hoàng Dao nhận thấy khuôn mặt nghiêm túc của Thất lão trước khi viết, nàng nghĩ lão sẽ viết ra cái gì đó cao siêu lắm, bèn đưa đầu nhìn vào, đột nhiên thần sắc của nàng ngốc trệ, cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-the-kieu-hoanh/4270704/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.