Trong một căn nhà tranh nhỏ, một thiếu niên với cặp mắt nhắm nghiền đang nằm ngất lịm trên một chiếc giường tre.
Thân thể thiếu niên băng bó khắp mình, máu me bụi bặm bám đầy lên những băng dính, ở mỗi hai tay hai chân còn gắn với một cây gậy gỗ, có lẽ nhằm để cố định xương khớp.
Nhìn bộ dáng rất là thê thảm! Người thiếu niên đó không phải Bạch Lang thì còn là ai?!
Bây giờ đã là ba ngày trôi qua kể từ Bạch Lang bị Hắc Sư tàn nhẫn phế nát võ công.
Bạch Lang cũng đã hôn mê trong ba ngày liền.
Chợt sâu trong ý thức của Bạch Lang, đột nhiên dần dần tỉnh lại, một đạo thanh âm từ trong ý thức của hắn vang lên.
"Mình tỉnh rồi ư?"
"Không biết đã hôn mê bao lâu rồi. . . ?"
Chợt như có điều gì trầm ngâm, tuy chỉ là một đạo suy nghĩ nhưng lại có thể cảm nhận được sự thê lương ở sâu bên trong nó.
"Mình bị tên Hắc Sư phế mất võ công, thậm chí đánh mình cho tàn phế khuyết tật!"
Bạch Lang bây giờ muốn khóc nhưng lại không thể nào khóc cho được, hắn chỉ đành ngậm ngùi ôm lấy nỗi đau vào bên trong mình, không cách nào phát tiết ra bên ngoài.
"Ta bây giờ đã bị phế võ công, đời này không bao giờ có thể báo thù cho cha mẹ được nữa!"
"Những chuyện này tại sao lại có thể xảy ra với ta chứ, không ngờ thế giới lại tàn ác như vậy, có lẽ những người ác mới có thể sống yên ổn trong thế giới này. . ."
". . . Không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-the-kieu-hoanh/4270702/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.