Chương trước
Chương sau
Hoàn Ân nỗ lực đứng lên, trên lưng đã muốn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Phía sau thực đau. Đau đến nỗi hắn đứng không nổi.
Trên cỗ kiệu lót nhuyễn đệm, mặc dù một đường có chút xóc nảy, tổng thể vẫn cảm thấy có vẻ dễ chịu. Vào hoàng cung, liền phải xuống kiệu toàn bộ nhờ chân đi, chỗ phía sau kia nguyên bản vốn chưa khép lại, cũng không có bôi thuốc, khi di chuyển bắp đùi đau như cắt. Khi vào đến Cam Tuyền cung, lại phải chú ý dáng vẻ, trong lúc mọi người nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu đi đến trước mặt Vũ Đế, giống như chịu phạt.
Thái độ Vũ Đế coi như không tệ, cũng không biết có phải khẩu phật tâm xà hay không.
“Hoàn Ân điện hạ đường xa mà đến, đường xá mệt nhọc, hôm nay thiết yến vì điện hạ đón gió tẩy trần, sắc thái không phù hợp khẩu vị với gia hương của điện hạ, có gì thỉnh điện hạ thông cảm.”
Hoàn Ân bỗng nhiên cảm thấy thanh âm này tựa hồ có điểm quen tai, giống nhau ở nơi nào nghe qua. Ý tưởng này lại bị y nhanh chóng đuổi ra đầu, thanh âm của Tuyên Hướng hoàng đế , y có thể ở chỗ nào nghe qua được chứ? Chẳng qua là tương tự thôi.
“Bệ hạ nói quá lời, Hoàn Ân đa tạ bệ hạ khoản đãi. Sắc thái cùng khẩu bị gia hương bất đồng, chắc hẳn cũng có phong vị khác.”
“Như vậy, thỉnh Hoàn Ân điện hạ nhập tọa đi.”
Cuối cùng đợi đến những lời này, Hoàn Ân như được đại xá, đi đến bên phải mấy bàn thượng tôn phía trước, nhẹ nhàng vén lên vạt áo dài ngồi xuống, dáng vẻ như phượng điểu về tổ, đoan chính thanh lịch, hoàn mỹ e rằng khó soi mói.
Hoàn Ân lòng âm thầm than dài một hơi: cửa thứ nhất này cấp bậc lễ nghĩa xem như qua.
Cung nữ thái giám rất nhanh đưa lên đến đây từng đạo đồ ăn tinh mỹ, làm Hoàn Ân mở rộng tầm mắt. Đầu tiên đưa lên canh ba ba khai vị, ngon vô cùng, tiếp theo đưa lên vài đạo rau trộn, trừ bỏ sắc hương vị đầy đủ, chính giữa bàn tử củ cải điêu khắc thành hoa, ngay cả nhị hoa tí ti đều có thể thấy được . Chế tác tinh tế như vậy ở Nguyệt tộc y cho tới bây giờ chưa thấy qua. Hoàn Ân thở dài, Tuyên Hướng quả nhiên giàu có, ngay cả một ngày ba bữa đa dạng đều phong phú như thế. . . . . Không biết Nguyệt tộc có thể sống tạm dưới bóng ma nước láng giềng được đến bao lâu.
“Hoàn Ân điện hạ, không biết đồ ăn này có hay không hợp khẩu vị ngài?” Vũ Đế thanh âm từ chỗ cao truyền đến.
“Rất tán thưởng. Hơn nữa củ cải khắc hoa này, làm Hoàn Ân mở rộng tầm mắt.”
Vừa dứt lời,phía đối diện truyền đến một câu thô lỗ: “Nga? Nói vậy Nguyệt tộc không có tài lực đi, ha ha ha ha!”
Lời nói khiêu khích như vậy, ở trong dự kiến của y. Hoàn Ân giương mắt nhìn lại, đối phương hiển nhiên là một vị võ tướng, mặc y phục, vóc người cũng muốn so với người bên ngoài lớn hơn . Giờ phút này đang ngồi bên cạnh vài vị quan viên cùng nhau cười to.
“Nguyệt tộc đều không phải không có tài lực, chính là không nghĩ đem tài lực dùng vào những chuyện vụn vặt này mà để trên những sự tình có ý nghĩa với nước với dân .” Hoàn Ân thoáng nâng lên âm điệu, tinh lượng thanh âm thoáng chốc trấn trụ vài văn thần võ tướng đang cười rộ lên.” .”Quốc khố giàu có, dùng rộng rãi vu nạp hiền tài, xử lý thiên tai, yên ổn dân sinh, củng cố quân phòng, chẳng lẽ không phải so với đồ trang sức bề ngoài này có ý nghĩa nhiều hơn? Tộc của ta đều không phải là không thể, mà là không muốn!”
Lời nói cao vút, làm cho toàn trường đều an tĩnh lại. Võ tướng vừa rồi nói năng lỗ mãng mặt đỏ như say rượu, ấp úng nửa ngày nói không lên. “Ba ba” tiếng vỗ tay từ chỗ cao truyền đến, Hoàn Ân nhất thời có chút kinh hãi. Hắn lần này nói, mặc cho ai đều nghe ra được có ý tứ khinh bỉ Tuyên Hướng cách làm xa hoa lãng phí, nhưng khuất nhục như vậy không phản kích, cơn tức này y nhẫn không được. Y là sứ giả Nguyệt tộc, không thể cho phép người khác đối Nguyệt tộc có một chút ít khinh mạn.
“Hoàn Ân điện hạ nói rất đúng!Tuyên Hướng ta phải cảnh giác.”
Vũ Đế giải quyết dứt khoát, ai cũng không dám nói nữa. Hoàn Ân nhẹ nhàng thở ra: như vậy, sau này cùng thần tử nào đó nói chuyện hẳn là phải hơi chú ý một chút.
Huyệt thái dương bắt đầu nhảy nhảy đau. Vừa mới nói chuyện,hiện tại vừa khó chịu . Trong áo cơ hồ bị mồ hôi làm ướt đẫm, áo choàng bên ngoài dán trên lưng, Hắn nhẹ nhàng thở ra, không sờ cũng biết mặt rất nóng.
Trước mặt bỗng nhiên xuất hiện hoa phục thêu kim long của hoàng đế, phía trên đầu cũng truyền đến thanh âm nguyên bản hẳn là ở trên cao: “Trẫm mời ngươi một ly.”
Hoàng đế mời rượu, không dám không tiếp. Dù là Hoàn Ân bình thường cũng không chạm vào rượu, đến lúc này cũng chỉ phải cầm lấy kim tước bôi, đứng dậy.
Vừa rồi vẫn không có nhìn Vũ Đế, một nửa là là xuất phát từ tôn kính, không thể tùy ý nhìn trộm đế dung, một nửa là xuất phát từ cả người y khó chịu, cũng không còn cái kia tâm tư để ý đối phương có phải hay không dài quá ba đầu sáu tay.
Hiện tại đối phương đến mời rượu, nếu không nhìn đối phương, chỉ sợ cũng không lễ phép .
Hoàn Ân tầm mắt hướng về phía trước di động, dần dần đến ngực đối phương, cằm nhịn, môi hơi mỏng, mũi anh tuấn, ánh mắt sắc bén, cùng tóc mai nghiêng nghiêng phía lông mày.
Y ngây ngẩn cả người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.