“Lão nô biết, đây đối với điện hạ mà nói xác thực khó khăn một chút. Nhưng điện hạ vẫn là tận lực thuận theo bệ hạ đi, đây cũng là vì điện hạ chính ngài tốt. . . . . .”
Hoàn Ân cúi đầu nhìn cháo trong chén, ngân nhĩ trong suốt óng ánh, cùng táo và vị thuốc, rõ ràng hẳn là hương vị ngọt ngào ngon miệng, y lại một chút không dậy nổi khẩu vị. Cầm thìa ở trong chén khuấy vài cái, nhàn nhạt đáp lại nói: “Ta hiểu.”
Dung Thành hạ triều trở lại, Hoàn Ân mới vừa dùng xong đồ ăn sáng. Thấy Dung Thành đi đến cửa Lưu Kỳ mở miệng muốn thông báo, đối với hắn khoát tay áo, đứng ở bên cửa cung, thấp giọng hỏi: “Tình huống của y như thế nào?” .
“Hồi bệ hạ,” Lưu Kỳ cúi xuống, nhỏ giọng nói: “Trạng thái tinh thần coi như không tệ.”
“Ừ.” Dung Thành thở phào nhẹ nhỏm, đem tầm mắt hướng vào trong cung.
Sáng nay lúc thanh tỉnh “tự kiểm điểm” một chút, cảm giác mình làm có chút quá đáng, cho đến khi lâm triều đều lo lắng, vạn nhất y tỉnh lại không khóc không cười không nói lời nào, thành Mộc Đầu Nhân thì làm sao. Bây giờ nhìn lại hoàn hảo, tình huống còn không coi là quá xấu.
Hoàn Ân nhận lấy chén trong tay cung nữ uống một ngụm, ùng ục ùng ục phun ở trong chậu, cầm chén đưa trả cho cung nữ. Cung nữ khác đưa khăn ướt tiến lên, thay y lau mặt. Lúc Dung Thành đi vào nhìn thấy khăn vải rời đi, Hoàn Ân hướng cung nữ kia khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-the-khuynh-tinh/2472845/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.