Phượng Thiên Vũ mộtthân thiên tiên cách biệt hồng trần, ngồi bên bờ sông gảy đàn cùng MộDung Bạch. Những kỹ năng nàng đã học khi còn ở chốn hồng lâu, thỉnhthoảng nàng cũng lấy ra luyện.
Hm.. Nhắc tới chốn đó nàng mớisực nhớ ra, còn vài người nàng chưa xử lý nữa. Thôi để sau khi xử lýđược tên Mộ Ngạo Thiên khó nhằn rồi bàn tiếp. Mộ Dung Bạch thấy nàng đàn liền nói
“Hóa ra ngươi cũng thích đánh đàn, thêu thùa giống ta”
Nàng chỉ thản nhiên đáp lời, “Cầm có thể luyện âm công giết người rất taonhã thoát tục tay không dính máu, kì thi có thể thăm dò thực lực sâu cạn của đối phương, hoạ có thể dùng để giảm căng thẳng hoặc truy tìm tungtích. Học thêu thùa có thể tập ám khí. Tất cả đều có lợi quan trọng làcó ai tận dụng hết khả năng hay không”
Mộ Dung Bạch: “.....”
“Ngoài ra có thể học thêm y, không cần làm gì cũng giết người như chơi, đùa bỡn cũng được lắm”
“.....” Mộ Dung Bạch không nói nên lời. Đúng là mắt mù mới cảm thấy người này bình thường…..
Hảo đáng sợ... Tưởng người lương thiện ai ngờ giờ phút này nàng đã công nhận quả thật ở Ma giáo, ai ai cũng thâm độc.
Thiên Vũ biết mẹ Mộ Dung Bạch là người của Đường môn – chuyên dụng độc và bọn họ đánh cực hiểm, mẹ nàng ta đã qua đời, hai bên Ma giáo cùng Đường môn có huyết ải cừu hận.
Nàng chợt nhớ đến Đông Phương Bất Bại cùng Quỳ hoa bảo điển bất quá nó dành cho nam giới nhưng phải dẫn đao tựcung. Ánh mắt nàng chợt loé, hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-the-khuynh-thanh/80235/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.