“Lý…Khánh Vân…?” Đổng Kỳ Minh vẻ mặt mờ mịt nhìn anh.
Lý Khánh Vân nhíu mày, bước vội qua. Chai Champagne trên bàn đã vơi đi hơn phân nửa, nước trái cây và nước ngọt vốn chuẩn bị cho nhóc con đều còn nguyên vẹn như cũ.
Hai gò má của nhóc con ửng hồng, ánh mắt cũng trở nên kỳ lạ, có vẻ như đã say.
“Ha… Haha..ha”
Đang suy nghĩ, chợt nghe nhóc con cười nhẹ, Lý Khánh Vân có chút giật mình bước qua nhìn. Đổng Kỳ Minh quả nhiên là đang cười, không phải nụ cười rụt rè thiếu tự nhiên như mọi khi mà là nụ cười hoàn toàn thoải mái, tùy ý không kềm nén.
Nhưng… rốt cuộc cậu cười vì cái gì?
Hay trạng thái thất thố không thể khống chế này là do sau khi uống rượu mà có?
“…Ư…Anh… muốn gì…” Đổng Kỳ Minh nói chuyện có chút ngắt ngứ ”Mang tôi tới nơi này…có phải là… muốn ngủ cùng tôi không…?”
—Nhóc này nhất định là đang say. Lý Khánh Vân âm thầm hạ kết luận, thản nhiên bảo “Nếu tôi nói phải thì sao?”
Đổng Kỳ Minh bày ra vẻ mặt ‘tôi biết ngay mà’, lại nghi hoặc nói “Nhưng mà không đúng nha…”
“Không đúng chỗ nào?”Lý Khánh Vân ngồi xuống cạnh nhóc con, nghiêng đầu hỏi.
“Nơi này có nhiều giường thật a…” Đổng Kỳ Minh lẩm bẩm nói, đầu ngheeng qua một bên “Bốn cái, năm cái, sáu cái… Tôi phải ngủ cái nào?”
Lý Khánh Vân đưa tay vuốt ve hai gò má nóng của nhóc con, thấp giọng bảo “Muốn ngủ ở đâu thì ngủ ở đó.”
Giọng nói nhẹ nhàng vừa thốt ra, ngay cả chính anh cũng không tự ý thức được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-the-chi-nay-mot-lan-luyen-ai/63671/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.