Hoắc Kình khoanh tay đứng trong sảnh, toàn bộ sảnh đều là tân khánh, đều là quan viên Mặc thành. 
“Lời lão phu vừa nói, chư vị hẳn đã nghe rõ. Trước đây ở trước mặt mọi người giao binh phù cho Thái thường thiếu khanh chẳng qua là kế sách tạm thời để đối phó Nhược Khương, cũng không phải là ý định thật của lão phu và thành chủ. Hiện tại đại sự ở ngay trước mắt, chư vị vẫn nên dụi mắt nhìn kỹ mới được, đừng đưa ra quyết định sai lầm.” 
Đông đảo quan viên chắp tay đáp vâng, nhưng một vài người lại dao động không chắc chắn, Thứ sử cũng không nói lời nào. 
Hoắc Kình quay đầu, trực tiếp điểm danh: “Thứ sử thấy thế nào?” 
Lần này thứ sử không thể giả điếc thành công, đối diện với Hoắc lão tướng quân thì chút khí thế cũng không có, ngượng ngùng nói: “Việc này….bổn quan đương nhiên vâng lệnh thành chủ hành sự.” 
Hoắc Kình gật đầu: “Vậy thì tốt.” 
Nếu Thứ sử đã bày tỏ thái độ, người khác cũng sẽ có dự tính, Hoắc Kình rất hài lòng, chắp tay tuyên bố giải tán. 
Các quan viên đứng dậy đáp lễ, người trước kẻ sau rời đi. Tới ngoài cổng lớn Hoắc phủ, mấy người họ liền vây quanh Thứ sử. 
“Đại nhân, lời của Hoắc lão tướng quân có thể tin được không? Nói binh phù trước đây là kế sách tạm thời, hiện giờ bỗng nói là giả là xong rồi?” 
“Đúng đó, huống chi thành chủ coi trọng Thiếu khanh đại nhân thế nào ai cũng trông thấy, không giống giả vờ đâu.” 
Thứ sử nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-thanh-xuan-long/3488466/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.