Trời vừa sập tối, tiền viện Hoắc phủ vẫn yên tĩnh như thường, nhưng đến hậu viện thì đèn đuốc sáng trưng. Bước chân Sư Vũ vội vàng, sau khi đặt chân lên hành lang thì có thể thấy được nam viện nơi A Chiêm ở, nàng kéo vạt áo chạy thẳng đến đó.
Sân viện vốn dĩ bốn bề thanh tĩnh, hiếm khi mới có người tới thế nhưng hôm nay lại đầy bóng người, nha hoàn người hầu ra ra vào vào, không một ai rảnh rỗi. Nàng nhanh chân vào phòng, bởi vì quá vội vàng nên hãy còn thở hổn hển.
Hoắc Kình đang đi tới đi lui trong phòng, thấy nàng tới thì vội bước lên hành lễ.
“Hoắc thúc thúc, thế nào rồi?” Sư Vũ vừa hỏi vừa nhìn vào trong bình phong, nhưng chỉ có thể mơ hồ trông thấy một vài bóng người đang bận rộn.
Hoắc Kình lắc đầu thở dài: “Không mấy tốt, sức khỏe A Chiêm càng lúc càng kém, hôm nay cũng không biết từ đâu nghe được lời đồn của Nhược Khương, giận đến đập bể không ít đồ đạc, chập tối thì ngã xuống.”
Đầu mày Sư Vũ nhíu chặt, nhẹ tay nhẹ chân vòng qua bình phong, thấy một đại phu tóc hoa râm ngồi ở mép giường, một tay đỡ A Chiêm, một tay bưng bát thuốc đút vào miệng hắn. Trán ông ấy mồ hôi đổ ròng ròng, bên cạnh còn có mấy đại phu, mặt người nào người nấy nghiêm trọng.
“Sao rồi?” Sư Vũ lạnh lùng cất tiếng hỏi, đại phu kinh hồn bạt vía, suýt nữa thì làm rơi cái bát, may mà nha hoàn đứng cạnh nhanh tay lẹ chân đón lấy.
Sư Vũ đến gần quan sát A Chiêm, sắc mặt hắn trắng bệch tựa giấy, hai mắt nhắm nghiền, không chút sức sống.
“Rốt cuộc là sao? Nói!”
Thường bảo người trông càng ôn hòa thì khi nổi giận sẽ càng khiến người khác sợ hãi, Sư Vũ vừa phẫn nộ thì đại phu lẫn nha hoàn đều lập tức quỳ sụp xuống. Đại phu đang đút thuốc kia run run nói: “Bẩm thành chủ, thân thể công tử gầy yếu, hư nhược yếu ớt, cần linh chi bổ khí, nhưng trước mắt không có…”
“Nói xằng! Linh chi thôi mà, phủ thành chủ có rất nhiều, sao lại không có?”
Đại phu lau mồ hôi: “Thuộc hạ nói là linh chi ngàn năm sinh trưởng nơi hoang dã, hiện giờ linh chi hoang dã trăm năm cũng đã rất khó tìm, huống chi là ngàn năm…”
Sư Vũ ngắt lời ông ấy: “Ngươi cứ nói có thể tìm được ở đâu, bổn thành chủ sẽ tự nghĩ cách đi lấy.”
Đại phu thở dài: “Vàng thau lẫn lộn bên ngoài rất nhiều, hàng thật cực kỳ hiếm, hiển nhiên đều đưa vào cung làm cống phẩm.”
Sư Vũ cau mày. Thái độ Gia Hi đế đối với nàng vốn không rõ ràng, hiện nàng và Tức Mặc Vô Bạch hợp tác, cũng không biết hắn nghĩ thế nào. Đừng nói là từ tay hắn lấy linh chi ngàn năm quý hiếm, cho dù là một cây kim cũng phải xem sắc mặt hắn thế nào.
Nàng khoát tay: “Chuyện này ta sẽ nghĩ cách, các ngươi cứu người trước đi.”
Đại phu sợ sệt nhìn nàng: “Chúng thuộc hạ….không đút được thuốc cho công tử….”
Ánh mắt Sư Vũ như đao: “Ngươi nói lại xem?”
Đại phu lồm cồm từ dưới đất bò dậy, một lần nữa bưng bát thuốc: “Thuộc hạ đút đây, đút đây…”
Sư Vũ đi tới cạnh giường, cúi người dém mép chăn cho A Chiêm, quay đầu đảo mắt một vòng nhìn những người đang cúi đầu: “Ra sức giữ mệnh cho công tử, huynh ấy không còn, các ngươi cũng tự lên đường. Yên tâm, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa cho gia quyến các ngươi.”
Ai nấy run lẩy bẩy, liên tục đáp vâng.
Sư Vũ xoay người bước ra khỏi gian phòng. Hoắc Kình vẫn buồn bã đứng bên ngoài bình phong, tấm lưng vốn luôn thẳng như cán bút dường như bỗng nhiên còng xuống.
“Lời vừa rồi của thành chủ lão phu đều nghe thấy…” Ông ấy thở dài nặng nề, câu tiếp theo cũng không nói nữa.
Sư Vũ đỡ cánh tay ông, “Hoắc thúc thúc yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ sinh mệnh của A Chiêm. Chẳng qua hiện tại Mặc thành đang bận đại lễ, đông người phức tạp, e là sẽ lộ ra tin tức, vẫn để Hoắc thúc thúc chịu oan uổng rồi.”
Hoắc Kình nói: “Lão phu hiểu, đã kêu quản gia truyền lời, phía biên giới có tướng quân khác trấn giữ, lão phu ngày mai liền cáo bệnh xin nghỉ. A Chiếm vốn ít giao du bên ngoài, sẽ không có ai chú ý tới người bệnh là nó.”
Sư Vũ gật đầu, xoay người rời đi.
Ngang qua bên hồ nhỏ do người trong phủ đào, nàng chợt nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp A Chiêm ở đây. Đã nhiều năm như thế, nhưng nàng vẫn nhớ rõ ràng lúc đó hắn gầy gò mảnh khảnh đứng đấy, ánh mắt chăm chăm nhìn nàng đầy cảnh giác. Mà hiện tại hắn không phải ngồi thì chính là nằm, gần như không có được mấy lần là đứng ngay ngắn trước mặt nàng.
Nàng hướng sau lưng vẫy tay, người phụ trách trông chừng A Chiêm nhanh chân chạy lên: “Thành chủ có gì phân phó?”
“Thay hết toàn bộ những người bên cạnh A Chiêm, xử lý sạch sẽ một chút.”
“Tuân lệnh.”
Tâm tình Tức Mặc Vô Bạch hôm nay rất tốt, tiễn huynh muội Kiều Định Dạ đi rồi, cảm thấy không khí Mặc thành cũng trong lành hơn nhiều.
Trời không trăng không sao, gió đêm lành lạnh, thế nhưng hắn lại có tâm trạng quanh đi lượn lại tản bộ trên hành lang, chỉ khoác một chiếc áo mỏng, vừa đi vừa ngâm nga. Ngang qua chỗ đặt hoa Cáp Lan, hắn ngẩng đầu nhìn, giả vờ khịt mũi ngửi ngửi, tựa như thật sự ngửi thấy hương thơm.
Uầy, không đúng, đây không phải hương hoa. Hắn mở mắt, Sư Vũ ăn mặc nghiêm trang, người khoác áo choàng, tay cầm lồng đèn, thướt tha duyên dáng đứng trước mặt hắn.
Tức Mặc Vô Bạch từ trên xuống dưới, hết trái lại phải nhìn một vòng: “Cô cô định ra ngoài?”
Sư Vũ đưa tay mời, cất bước đi về phía vườn hoa.
Tức Mặc Vô Bạch nhịp bước cùng nàng: “Dường như cô cô tâm sự trùng trùng.”
Sư Vũ im lặng đi một đoạn mới nói: “Ta phải rời Mặc thành một thời gian, thời gian này chuyện Nhược Khương và Ninh Sóc ngươi phải giám sát chặt chẽ.”
“Hả? Không biết cô cô muốn đi đâu?”
“Trường An.”
Tức Mặc Vô Bạch nhướn mày: “Không phải ta nghe nhầm đấy chứ? Cô cô đi Trường An, để ta ở lại canh giữ Mặc thành?”
Sư Vũ cụp mắt, bước chân giẫm lên lá khô trên đất, phát ra âm thanh sột sà sột soạt: “Ngươi không nghe nhầm, ta muốn đi gặp hoàng đế.”
Sắc mặt Tức Mặc Vô Bạch sầm xuống: “Không được, cô không thể đi.”
Sư Vũ ngước lên nhìn hắn, ánh nến từ đèn lồng khe khẽ lay động trong gió, ánh mắt nàng trông có vẻ u ám không rõ: “Hoắc thúc thúc bệnh nặng, đại phu nói cần có linh chi sinh trưởng ngàn năm mới có thể cứu, ta đi Trường An xin hoàng đế.”
“Thế cô càng không thể đi. Linh chi sinh trưởng ngàn năm trân quý nhường nào? Nhất định là được cất ở trân bảo ti, lớp lớp quan viên, bệ hạ sẽ không dễ dàng cho cô, cho dù có cho thì cũng sẽ nhất định có yêu cầu.”
Sư Vũ mỉm cười: “Ta biết ngươi muốn nói gì, trước đây hoàng đế quả thực từng có ý định với ta, nhưng rốt cuộc ngài ấy có chừng mực của đế vương. Lần trước ngươi đã từng nhắc nhở ngài ấy một lần, đoán chừng sẽ không có lần thứ hai.”
Tức Mặc Vô Bạch cười lạnh: “Cô sai rồi, bệ hạ sẽ không dễ dàng từ bỏ bất cứ vật gì tới tay, nếu cô cầu xin ngài ấy chỉ sẽ khiến ngài ấy mất rồi lại được. Bởi vì điều đế vương để ý không phải chân tình, mà là thể diện của đấng cửu ngũ chí tôn. Ngài ấy muốn có được cô cũng không phải vì chút nhớ nhung đó mà là vì để biểu thị hoàng quyền chí cao vô thượng.”
Sư Vũ quay đi: “Vậy ta để hắn toại nguyện là được.”
Tức Mặc Vô Bạch im lặng hồi lâu vẫn không lên tiếng. Gió đêm lướt qua vạt áo hắn, luồn qua tay áo khiến nó tung bay, để lộ hai nắm tay đang siết chặt.
“Hoắc lão tướng quân hôm trước còn tinh thần khỏe mạnh, hôm nay liền bệnh tới mức cần có linh chi sinh trưởng ngàn năm mới có thể giữ mạng, thật sự là tạo hóa vô thường.”
Âm thanh Sư Vũ vụn vỡ trong gió: “Đời người vốn dĩ vô thường.”
Tức Mặc Vô Bạch nhìn bóng lưng nàng, đưa tay chậm rãi chỉnh xiêm y, cổ áo sửa lại gọn gàng rồi bước tới trước mặt nàng, nhận lấy lồng đèn trong tay nàng: “Cô ở lại Mặc thành, ta thay cô đi chuyến này.”
“Còn có thể gạt cô ư?” Hắn xoay người đi về phía cửa phủ.
Sư Vũ vội đuổi theo bước chân hắn: “Ngươi quay về chuẩn bị một chút, sáng mai đi cũng không muộn.”
“Cô nóng lòng như vậy, chỉ e là một khắc cũng không thể chậm trễ.”
Sư Vũ không biết nói gì.
Sở dĩ thư từ giữa Tức Mặc Vô Bạch và Gia Hi đế qua lại không chút trở ngại, hơn nữa còn nhanh chóng là vì Gia Hi đế đặc biệt cho phép hắn dùng nhân mã khẩn cấp tám trăm dặm, lộ tuyến cùng ngựa đều là chuyên dụng.
Nhân mã này vốn không nên tùy tiện sử dụng, nhưng lần này hắn vẫn dùng. Một đường ngày đêm gấp rút chạy về Trường An, quãng đường nửa tháng rút gọn chỉ còn mấy ngày.
Gia Hi đế đang ngủ mơ thì bị gọi tỉnh, nghe nói hắn hồi đô cầu kiến, tưởng Mặc thành xảy ra biến cố nên không màng chuẩn bị, khoác áo xõa tóc, chân trần bước xuống long sàng.
Thái giám cầm lồng đèn soi đường cho hắn, tới ngoài điện, thấy Tức Mặc Vô bạch cúi đầu quỳ gối ở đó. Gia Hi đế đưa tay nhận đèn lồng, phất tay cho thái giám lui.
“Có chuyện cứ nói thẳng.”
Tức Mặc Vô Bạch ngẩng lên: “Thần xin bệ hạ ban cho thần một cây linh chi sinh trưởng ngàn năm.”
Gia Hi đế nhíu mày: “Chính là chuyện này? Ngươi bị bệnh gì à?”
“Không phải vi thần, là lão tướng Hoắc Kình.”
Gia Hi đế sửng sốt, buồn cười nói: “Trẫm chỉ mong Hoắc Kình sớm ngày thăng thiên, thế nhưng ngươi lại xin thuốc cho lão?”
Tức Mặc Vô Bạch nhấc tay hành đại lễ: “Bệ hạ suy xét, Hoắc Kình lúc này không thể có chuyện, bằng không e là Nhược Khương thừa dịp nhảy vào. Việc thần làm hôm nay là vì nghĩ cho bệ hạ và quốc gia xã tắc.”
“Ồ? Thế việc kết minh cùng Sư Vũ cũng là vì nghĩ cho Trẫm và quốc gia xã tắc ư?”
Tức Mặc Vô Bạch không chút đắn đo: “Phải.”
Gia Hi đế trầm mặc hồi lâu, đưa tay đỡ hắn dậy: “Văn võ toàn triều, Trẫm chỉ tin tưởng một mình ngươi. Ngươi không tin Kiều Định Dạ, trong lòng Trẫm biết, chỉ là chuyện của Mặc thành đã trì hoãn quá lâu, Trẫm không muốn đợi nữa, ngươi hiểu chứ?”
Tức Mặc Vô Bạch cụp mắt: “Thần hiểu.”
Gia Hi đế tán thưởng gật đầu: “Đi đi, Trẫm sẽ cho người đưa đồ tới phủ của ngươi.”
Lễ Cáp Lan đã tới những ngày cuối, nhưng chúng bách tính lại không có tâm trạng vui vẻ. Biết Hoắc lão tướng quân lâm trọng bệnh, không ít bách tính ra vào chùa miếu cầu phúc cho ông. Ngày ngày Sư Vũ cũng phải tới Hoắc phủ một chuyến.
A Chiêm từng tỉnh lại một lần, thấy nàng ngồi cạnh thì tâm mãn ý nguyện, tiếp đó chuyển biến tốt hơn chút.
Nhưng nàng không dám lơ là, phái người ra ngoài thành trăm dặm đón Tức Mặc Vô Bạch, ngày ngày đều phải đích thân hỏi thăm tình hình, nhưng tới nay cũng chưa thấy hắn.
Ngày cuối cùng của lễ Cáp Lan, tiết trời không tốt, lại một trận gió cát mịt mù. Đường phố vốn dĩ nhộn nhịp vào lúc này không một bóng người.
Tới khuya, gió cát hoàn toàn ngưng. Thuộc hạ tới báo, chuyện Thái thường thiếu khanh vào đô thành xin linh chi không biết vì sao lại lộ ra tin tức, dọc đường gặp phải đạo tặc, lúc này vừa mới thoát hiểm về tới Mặc thành.
Sư Vũ lập tức chỉnh lại y phục định ra khỏi thành tiếp đón, nhưng Tức Mặc Vô Bạch đã nhanh chóng ra roi thúc ngựa về tới phủ đệ.
Nàng đích thân cầm đèn đứng ở bậc thang chờ đợi, giống như đêm tiễn hắn. Tức Mặc Vô Bạch nhanh chân đến gần, mọi thứ như thường, chỉ là nơi vạt áo bị cắt một đoạn, trông có hơi y phục không chỉnh tề.
Sư Vũ lập tức cho hai bên lui xuống, tránh để người khác trông thấy trạng thái nhếch nhác của hắn.
Nhưng dường như Tức Mặc Vô Bạch không hề bận tâm, đi tới trước mặt nàng, từ trong ngực lấy ra một cái hộp dẹt, cười nói: “Không phụ sứ mệnh.”
Sư Vũ không nhận mà treo đèn lồng lên một bên, cởi áo choàng, đích thân khoác lên cho hắn.
Hai tay nàng cầm sợi dây choàng cổ áo mỗi bên của hắn, đang định cột lại thì nàng bỗng dùng lực siết mạnh khiến cả cơ thể hắn theo phản xạ nghiêng về trước, nàng liền khẽ chạm vào ngực hắn.
“Đại ân cứu mạng, tình nghĩa bảo hộ, cả đời không quên.”
Tức Mặc Vô Bạch cụp mắt chăm chú nhìn mái tóc nàng, hai tay thả bên hông thoáng chần chừ, cuối cùng mở vòng tay ôm lấy nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]