Tâm trạng của Trương Tuyết cho tới thời điểm đó cũng coi như là ổn định. Thế nhưng trạng thái ổn định này chỉ duy trì được cho đến khi cơm trưa được dọn lên bàn.
Trương Tuyết nhìn một bàn không biết là thức ăn cho người hay là cho heo trước mặt, lại nhìn sắc mặt cổ quái của đám người chung quanh, cất giọng hỏi, “Cái gì đây?”
Trương Đàm vẻ mặt méo xẹo nhìn từng đống, từng đống đen xì trên dĩa, khó khăn trả lời, “Theo lý mà nói, thì đây là bữa trưa của chúng ta.”
Cát Tường vẻ mặt đau khổ đáp, “Dạ, là lão Phúc làm. Vốn dĩ mấy ngày qua, Như Ý nấu thuốc nấu cháo cho Như Ngọc, sẵn đó cũng phụ trách luôn việc trong bếp. Nhưng hôm nay Như Ngọc đã khỏe, nên việc bếp núc mới trả lại cho lão Phúc…” sau đó lại đưa ánh mắt tiếc hận nhìn Phùng Tuyệt, rõ ràng muốn nói, ước gì ngươi bệnh lâu một chút, nằm bẹp dí lâu một chút, như vậy ta mới có cơm ăn.
Trương Tuyết lại nhìn Trương Đàm, ánh mắt là ý nói, người là đệ chiêu mộ về, còn không mau giải thích rõ ràng cho ta?
Trương Đàm nuốt ực một hớp nước miếng, gian nan mở lời, “Trước kia đệ từng ăn qua gà ăn mày của lão Phúc, rõ ràng là rất ngon, là con gà ngon nhất mà trước nay đệ từng được ăn…”
“Thật là đẳng cấp…” Bùi Lãnh cho dù đã từng ăn mày, nhưng trình độ này thật khiến cậu phải mở mang tầm nhìn.
Lúc này, cho dù Trương Tuyết muốn nhịn thì cũng không nhịn nổi nữa, đứng phắt dậy lật bàn đá ghế, chỉ vào mặt Trương Đàm mà quát, “Bây giờ ta bỏ đói ngươi ba ngày ba đêm, sau đó đem một dĩa giun xào đỉa luộc lên đặt trước mắt, ngươi cũng sẽ coi đó là mì xào giòn mà ăn ngấu nghiến, tin không? Muốn ta làm thử không? Hả?”
Phấn Hồng lập tức phụ họa, “Đúng vậy đó! Đừng nói là mùi vị, chỉ vẻ ngoài thôi cũng đã vô cùng xúc phạm người nhìn rồi! Đây mà gọi là thức ăn sao?”
Trương Đàm xanh mặt lùi lại, cố gắng nở nụ cười nịnh hót, “Tin, đệ tin chứ! Tam ca, huynh đừng nóng, đừng nóng! Lập tức nấu cái khác! Nấu cái khác cho huynh ăn!”
Úc Dật Thanh phất tay, “Khỏi đi, khỏi đi! Ra ngoài ăn, chúng ta ra ngoài ăn!”
Bốn vị quản sự, kể cả lão Phúc cũng hát hùa theo, “Ăn tiệm, chúng ta đi ăn tiệm!”
Bao tử bạn nhỏ bánh bao vừa lúc này đánh một hồi trống đệm. Mọi người nhìn sang, bạn nhỏ Cát Tường của chúng ta liền ôm bụng gãi đầu cười hì hì, “Người ta vẫn còn đang phát triển mà…”
Trương Tuyết day day thái dương, nghe theo tiếng gọi bao tử của mọi người, nói, “Được rồi, trưa trời trưa trợt, còn ở đó mà cãi nhau. Các ngươi cứ cãi rồi ăn luôn cái… mớ này đi, chúng ta ra ngoài ăn.”
Theo sau nàng, hiển nhiên là hai bạn nha hoàn, Phùng Tuyệt, lại thêm Bùi Lãnh, Úc Dật Thanh và bốn vị quản sự, cuối cùng là Trương Đàm. Cậu nhỏ nhà họ Trương vừa đi vừa tiu nghỉu, này hình như có gì không đúng, bình thường tam tỷ cũng không dễ nổi cáu như vầy đâu. Hửm, có khi nào ‘ngày ấy’ đến rồi không? Chẹp, mấy ngày trước đi đường ngựa xe xóc nảy, khó tránh lần này mệt mỏi khó chịu. Cậu nhỏ nhà họ Trương nghĩ thế, bèn chạy nhanh tới lôi lôi kéo kéo tiểu thần y, vừa đi vừa xầm xì to nhỏ, khiến đám người quản sự theo phía sau nghe thấy mà mặt mày rối bời không thôi.
Nửa giờ sau…
Trương Tuyết trừng mắt nhìn người nào đó ôm gốc cây mà ói lấy ói để, chân mày khẽ cau lại, cọng gân xanh trên trán lại một lần nữa bụp ra. Nếu ban nãy là lỗi kỹ thuật thì thôi đi, nhưng hiện tại, mọi người đang ở trấn Nam, ngồi trong quán cơm nổi tiếng nhất Thao Châu, cả bàn cơm đều là mỹ thực hải sản ngon tuyệt, ngoài cửa là cảnh sông nước thuyền bè dập dìu gió mát.
Cảnh đẹp ý vui, đáng lý phải ăn ngon miệng, nhưng cái tên nô bọc này, thịt cá vừa đến trước miệng liền buông đũa bỏ chạy.
Chẳng lẽ gần mười ngày qua ăn toàn cháo trắng nên hỏng miệng rồi?
Trương Tuyết liếc qua Bùi Lãnh, hừm, chắc chắn đã chữa hỏng mất sợi dây nào đó…
Bùi Lãnh bị ánh mắt săm soi của Trương Tuyết đánh tới, miễn cưỡng buông đũa, lưu luyến không rời đứng dậy khỏi bàn mỹ thực, lê bước tới chụp lấy cổ tay Phùng Tuyệt. Bắt mạch một hồi, hồ nghi hỏi, “Ngươi trước kia có từng ăn qua thịt cá không? Đồ ăn có mỡ động vật hoặc mùi tanh?”
Phùng Tuyệt vốc nước rửa mặt, mơ hồ lắc đầu. Gì chứ, cái thân thể này trước kia ăn chay hay ăn mặn, anh làm sao mà biết được? Thịt cá tới miệng liền ói ra mật xanh mật vàng, có cần quá đáng như vậy không?
Bùi Lãnh trở lại bàn ăn, tay cầm đũa liên tục nhét đầy miệng, ngồm ngoàm nói, “Ắng ăng ăng ẳng,… ẳng ằng… ằng ắng ằng ắng ắng…”
Mọi người trố mắt nhìn cậu nhỏ đang ra sức ngốn thức ăn, hai má căng phồng, mắt trợn to, ngay cả lỗ mũi cũng muốn trào ra cọng mì, không khỏi cảm thán. Cậu bé này cũng quá đáng thương, không biết đã bao lâu chưa được ăn một bữa đàng hoàng.
Phùng Tuyệt ngồi một bên, nhìn thằng bé ngoạm một họng như thế, cảm giác bất lực, mình đến miếng da gà cũng không cắn được…
Trương Tuyết cũng có điểm mủi lòng, nhưng tâm tính trêu đùa lại lấn sân. Nhìn Bùi Lãnh quả thật giống mấy nhân vật phim hoạt hình, ngoạm nhiều như vậy, không biết sặc một phát sẽ phun ra bao xa, nhể? Vừa nghĩ đến đó, liền không nhịn được nhếch mép cười.
Kẻ luôn đồng hành cùng Trương Tuyết trong suy nghĩ và hành động: Trương Đàm, lúc này rất không khách khí giơ tay lên, chưởng một phát vào lưng Bùi Lãnh.
Vâng, các bạn không có nhìn nhầm, đích thực là ‘chưởng’ một phát vào lưng Bùi Lãnh.
(MC: Yêu cầu các bạn nhỏ không được bắt chước trò này nhá!)
“Phụt!! Khụ! Khụ! Khụ!” thức ăn từ trong miệng Bùi Lãnh bay ra như đạn đại bác.
Mọi người lập tức tránh pháo. Trương Tuyết, Trương Đàm ngồi một bên, hai mắt lấp lánh nhìn một đường cong thức ăn parabol vô cùng ngoạn mục.
Ngay đúng lúc này, tiểu nhị đang tiễn chân một người đi ngang qua. ‘Phẹt, phẹt’ mấy tiếng, người kia từ trên trở xuống đều là ‘đạn pháo’.
Trương Tuyết, Trương Đàm cười đến run bàn. Úc Dật Thanh còn thực khoa trương rớt từ trên ghế xuống, ngồi bệch trên đất cười chảy nước mắt. Chẳng còn vẻ công tử bột phấn hồng đâu cả. Như Ý lắc đầu bất lực. Thực sự chẳng bao giờ ra thể thống gì. Cho nên mới nói, đẹp thì có ích lợi gì, quan trọng là bên trong, là cái cốt lõi ở bên trong đó!
Trương Đàm tay cầm tách trà lạnh, tay chụp cổ Bùi Lãnh, ép một đống nước trà xuống họng khiến cậu nhỏ ho sặc sụa. Gia hỏa kia còn vuốt lưng cho Bùi Lãnh, cười meo mắt, “Ầy, đừng nóng, là ta sợ ngươi vừa ăn vừa nói sẽ nghẹn, nghẹn là dễ tắt thở lắm, biết không?”
Cát Tường vẫn tập trung gắp ăn, hai má ngốn một họng, động tác gắp đũa nhanh kinh hồn. Như Ý điềm tĩnh như không có việc gì xảy ra, cầm thực đơn gọi thêm món. Bốn vị quản sự kia tuy có kinh ngạc vì hành vi động kinh vừa rồi của Trương Đàm, nhưng nhìn thái độ bình thường của hai bạn nha hoàn, liền hiểu, thì ra cái gọi là ‘bất bình thường’ trong mắt chủ tớ bọn họ đều trở thành cái ‘bình thường’.
Vậy nên mới nói, đem cái bình thường gói vào trong cái bất bình thường, quả là phong thái của các bậc thiên tai!
Nếu mà Phùng Tuyệt nghe được các quản sự vừa rồi đã ngấm ngầm thống nhất ý kiến với nhau như thế, chắc chắn sẽ ném cho bọn họ một ánh mắt vô cùng khinh bỉ. Đừng có nói người khác, chính các người cũng không có được xếp vào loại ‘bình thường’ đâu mà ham!
Phùng Tuyệt uống một ngụm trà, liếc mắt nhìn sang Trương Tuyết. Nàng chỉ húp canh cá, gắp vài đũa gỏi thịt. Chân mày anh không nhịn được mà nhíu lại. Dường như là theo thói quen, anh ngồi thẳng lưng, xắn cao tay áo, dùng nước trà ấm rửa qua hai bàn tay, bắt đầu lột vỏ tôm.
Như Ý cau mày nhìn thực đơn. Món này có cá, món này có vỏ, hừm, thật là phiền phức. Tiểu thư nhà nàng không phải kén ăn, chỉ là lười mà thôi. Những món ăn ở đây đều phải lựa xương, bóc vỏ. Không phải nàng không thay tiểu thư làm, mà là ở bên ngoài ăn uống thì người nhất định không chịu để người khác phục vụ. Đến chỗ này ăn là ý kiến của tên dở hơi Úc Dật Thanh, bởi vì nghe nói đây là chỗ thu hút rất nhiều ngoại khách, hơn nữa cảnh vật cũng rất đẹp…
Chợt liếc mắt thấy người nào đó đang yên lặng lựa xương cá, lột vỏ tôm, bác cua, lấy thịt đặt vào chén Trương Tuyết, hai mắt nàng sáng lên gật gù. Quả nhiên là tiểu thư nhà nàng mắt sáng biết nhìn hàng, trình độ tỉ mỉ như thế kia, e là cả đại nha hoàn chuyên nghiệp như nàng cũng không bằng rồi!
Trương Tuyết nhìn con tôm nằm trong chén, phồng má suy nghĩ. Ừm, cho tới ngày hôm nay, ‘nô bọc vạn năng’ này vẫn trưng ra bản mặt lạnh như tiền, khiến nàng vẫn không dám lớn tiếng sai bảo. Cho nên, con tôm này, có phải ý nói người ta đã đồng ý cho nàng chỉ tay năm ngón hay không? Vậy, ăn hay không ăn? Ầy, thôi thì cứ ăn đại đi! Nếu không, e rằng sẽ có người trở mặt biết đâu chừng…
Ầy, cứ cái kiểu này, việc nuôi ra thêm một cái gia nhân lấn chủ có lẽ khó tránh khỏi rồi…
Ầy…
Trương Tuyết vừa nghĩ vừa chậm rãi nhai nuốt, mới nói với Bùi Lãnh, “Thức ăn còn nhiều, không cần gấp. Từ từ nói rõ ràng cho ta nghe xem, Như Ngọc lại bị làm sao?”
Tay Phùng Tuyệt hơi khựng lại. Anh hạ mi mắt, tiếp tục vờ như bình tĩnh, thực ra trong nội tâm đang run rẩy. Ngộ nhỡ em ấy chê mình vô dụng, quyết định vứt bỏ thì làm sao?
Bùi Lãnh lườm Trương Đàm một cái, vừa định mở miệng, liền có tiếng người quát lên cắt ngang, “Mấy cái người này! Phun đồ ăn đầy người ta rồi mà còn không thèm xin lỗi tiếng nào sao?”
Lúc này một bàn chín người mới đồng loạt ngoảnh cổ nhìn lại. À, thì ra là một thiếu niên, mặc quần áo nô gia cao cấp dính toàn ‘đạn’. Từ đầu xuống chân, từ chân lên đầu, mãi mới nhìn đến mặt, không nhìn thì thôi, vừa nhìn, Trương Tuyết liền nhịn không được phun ngay một ngụm trà. Mắt ti hí, mũi ti hí, miệng cũng ti hí, lại hé ra hai cái răng cửa to chình ình, rất… đặc sắc! Đặc sắc đến nỗi Viễn Tu ngồi ở đối diện Trương Tuyết cũng quên luôn mình vừa bị dính nước trà.
“Ngươi…” Úc Dật Thanh lập tức buông đũa, mặt kênh lên chuẩn bị ‘đểu’ người.
Trương Đàm lập tức đứng dậy, trưng ra bộ mặt cười nịnh toe toét, “Vị tiểu ca này, vừa nãy biểu đệ của ta ăn vội quá bị nghẹn, ta sợ hắn nghẹn chết, trong lúc cấp bách mới khiến hắn phun hết ra. Thật sự không có ý xấu gì với tiểu huynh đệ, niệm tình chúng ta trong lúc gấp gáp mà bỏ quá cho!”
Vị tiểu ca kia vừa phủi thức ăn trên người, mặt mày cau có liếc mắt về phía Bùi Lãnh, giọng điệu cũng hạ bớt lửa, “Thật là, làm như chết đói mấy năm không được ăn vậy… Hắn không sao rồi chứ?”
Trương Đàm phất tay áo, từ đâu trên tay đã có một miếng mộc bài, nhét vào tay tiểu ca nọ, cười tít mắt nhe ra hàm răng hồ ly trắng sáng, “Đã không sao rồi. Đây là phiếu hội viên miễn phí của hạ quán, coi như một chút thành tâm xin lỗi, tiểu ca nhận cho!”
Tiểu ca mắt hí một tay cầm lồng thức ăn, tay kia mở ra nhìn nhìn tấm mộc bài, gương mặt tròn vo tò mò, “Hồng Hi Quán? Đây là quán gì? Ở chỗ nào? Sao ta chưa từng nghe tới?”
Trương Đàm cười càng sáng lóa, “Chẳng giấu gì tiểu huynh đệ, hạ quán còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, dự định tháng tới sẽ khai trương. Nơi đó cung cấp dịch vụ nghỉ dưỡng bao gồm ăn uống ngủ nghỉ, ấn huyệt dưỡng nhan, giải trí bao gồm các loại hình trà đàm ca múa hát đấu quyền đua ngựa du hồ bơi lội, hoạt động dành cho bang hội gia đình gồm có dã ngoại săn thú leo núi đào nấm đốt lửa ca múa, bô lô ba la…”
Quán cơm đang đông đúc ồn ào, bây giờ chỉ còn lại tiếng nói khi cao khi thấp, hứng khởi sinh nông nỗi của Trương Đàm. Ngồi ở đây, ngoại trừ Trương Tuyết và hai bạn nha hoàn đang ăn vẫn cứ ăn, còn có Phùng Tuyệt là việc đang làm vẫn cứ làm. Đám người còn lại đều như lạc vào biển khói của Trương Tứ Gia.
Trương Tuyết nhìn động tác bác vỏ cua của Phùng Tuyệt mà thẫn thờ.
Ống tay áo xắn cao quá khủy, hai bàn tay trắng trẻo thon dài rửa qua nước trà, chậm rãi bác ra từng miếng thịt cua chắc nịch, nước trong vỏ cua hứng vào chén, thịt cua cũng cho vào trong chén đó.
“Anh ngâm thịt cua trong nước này, không sợ khô cứng, em cứ từ từ ăn. Nhai chậm nuốt kĩ, coi chừng khó tiêu.”
Trong quán hải sản đông đúc ồn ào, người đàn ông vận sơ mi nhạt, cravat vắt bên túi, tay áo xắn cao, vừa nướng sò vừa bác cua. Anh vừa làm, vừa nhắc chừng cô gái nhỏ bên cạnh, đôi khi lại cúi đầu cắn một miếng trên tay cô đút tới. Hai người, anh một miếng, em một miếng, thật ấm áp, thật hạnh phúc…
“Thiếu gia, người sao vậy? No rồi à?” tiếng Như Ý vang lên vực Trương Tuyết về với hiện thực.
Nàng giật mình, phát hiện ra mình lại ngây người. Nhớ anh đến ngây người.
Trương Tuyết khẽ cúi đầu, giấu đi cảm xúc bất thường kia, nhưng nhìn đến chén thịt cua trước mặt, hốc mắt bỗng khô khốc, miệng lưỡi đắng chát. Một chút khẩu vị cũng mất sạch không còn.
“Ta no rồi, ngươi cứ ăn phần của mình đi.” Trương Tuyết ủ rũ đẩy chén thịt cua về trước mặt Phùng Tuyệt, đầu gục xuống uể oải.
Phùng Tuyệt nhíu mày, chỉ mới ăn có mấy miếng mà bảo no cái nỗi gì?
Bùi Lãnh lên tiếng, “Hắn không ăn được, tạm thời thì không ăn được đâu.”
Như Ý hỏi, “Vì sao? Vì cái độc gì đó sao?”
Bùi Lãnh lắc đầu, ánh mắt có chút cổ quái liếc Phùng Tuyệt, “Là do thể chất hắn không quen thức ăn có mỡ động vật, nói cho chính xác, là cái người này từ khi sinh ra tới giờ đã như vậy, hoặc là do một thời gian quá dài không ăn thịt cá, vì thế nhất thời trong cơ thể sẽ tự sinh ra một loại bài xích. Nếu muốn ăn thịt, trước mắt chỉ có thể tập từ từ, chậm rãi.”
Trương Đàm tiễn xong vị tiểu ca kia trở lại bàn ăn, không hề khách sáo chộp lấy chén thịt cua trước mặt Phùng Tuyệt, vừa ăn vừa hỏi, “Làm thế nào lại vậy? Như Ngọc, trước kia ngươi đi tu à?”
“Không biết.” Phùng Tuyệt lạnh lùng đáp lời, giọng nói khàn khàn do thanh quản vừa bị tổn thương. Hai mắt nhìn chằm chằm cái chén bị cướp đi, xúc động muốn mắng người. Cái tên nhóc thối này vì sao lại dám cướp đoạt trắng trợn như vậy?
Phùng Tuyệt căm tức nhìn Trương Đàm. Biểu hiện này, vào trong mắt người khác lại thành ra Phùng Tuyệt đang phản bác lời Trương Đàm.
Thế là, Trương Đàm lại hỏi, “Vậy nơi ngươi sống có tập tục ăn chay trước khi thành thân à? Vậy thì sẽ ảnh hưởng rất lớn tới dân số đấy… Ở đó chắc là theo chế độ nữ tôn rồi nhỉ? Vậy phụ nữ ở đó có đẹp không? Có biết chơi đánh bài không? Có bị hôi chân không? Bô lô ba la…”
“Không biết.” Phùng Tuyệt có cảm giác, thằng nhóc Trương Đàm này rõ ràng tuổi thiếu niên, nhưng đầu óc tuyệt đối không phải thiếu niên, mà là trung niên, hơn nữa còn là một trung niên không gì không thạo!
Trương Thừa Tướng cũng thật hay, có thể nuôi dạy ra được một nhóc con đặc biệt như vậy. Anh chợt có chút hiếu kì đến hai người anh lớn của Trương Tuyết, so với Trương Đàm chắc cũng không phải loại ‘bình thường’ gì.
Trương Đàm nhai nuốt một cái càng cua đã được bác vỏ, trợn mắt hỏi, “Này, sao hỏi cái gì cũng không biết hết vậy? Đang đùa nhau à?”
Phùng Tuyệt vẻ mặt lạnh nhạt, “Tôi không đùa cậu.”
Thái độ nghiêm túc của Phùng Tuyệt khiến mọi người bất giác tự mình nghiêm chỉnh lại. Ngay cả Trương Đàm cũng tự giác thẳng lưng, giọng điệu cũng thu liễm lại, “Vậy… là ý gì?”
Phùng Tuyệt lướt qua từng gương mặt mang vẻ khó tin nhìn mình, sau ánh mắt lạnh nhạt của anh mới dừng lại ở Trương Tuyết. Nét mặt của nàng cũng như bọn họ, băn khoăn, hoài nghi, khó tin.
Anh nhìn vào đôi mắt đờ đẫn của nàng, chậm rãi nói, “Tôi không biết mình là ai, từ đâu đến, và vì sao tôi còn sống, nhưng mà, tôi rất cảm kích.”
Đúng vậy. Từ thời khắc anh trầm mình xuống biển, thì anh đã không còn là anh. Quá khứ, thân thế, tiền tài, địa vị giờ chỉ còn là bọt biển, theo con sóng dữ kia, vỡ tan rồi…
Cho nên, cám ơn.
Cám ơn định mệnh, đã cho anh một lần nữa được gặp lại em. Gặp lại em, khi anh vẫn còn là anh, vẫn còn một trái tim yêu em không đổi…
Trương Đàm choáng váng, “Nói như vậy… là… ngươi bị mất trí nhớ?”
Phùng Tuyệt nhún vai, “Cứ cho là vậy đi.” Lại quay sang Trương Tuyết, anh hỏi, “Em đồng ý giữ một người như tôi bên cạnh sao?”
Trương Tuyết há hốc nhìn Phùng Tuyệt.
Nà, nà, nà ní?
Chuyện gì, chuyện gì đang xảy ra vậy? Ôi má ơi! Đây là, đây là… đang tỉnh tò sao????
Thập Nương huých tay Như Ý, mắt không dời khỏi hai kẻ đang bị khói hồng bao phủ kia, xì xào, “Này, tỷ ngửi thấy mùi gian tình đấy! Tuyên gia… không lẽ lại… thích dưa chuột?”
Như Ý cũng bị dọa cho ngơ ngác, thộn mặt ra, “Cái, cái gì mà dưa chuột?”
Thập Nương lại xùy một tiếng, “Ầy, là tiếng lóng, tức là nói, Tuyên gia thích đàn ông!”
Như Ý mặt mày đỏ bừng như quả cả chua, lắp bắp, “Bậy! Bậy quá! Ơ, không…” định nói Thập Nương ăn nói hàm hồ, nhưng sực nhớ tiểu thư nhà mình rõ ràng là nữ giới, dĩ nhiên phải thích dưa chuột, à bậy, là thích đàn ông rồi! Nhưng mà bây giờ ‘tiểu thư’ đang là ‘thiếu gia’ cho nên không thể nói ‘tiểu thư’ thích đàn ông được… ôi ôi ôi, sao lại lộn xộn hết cả thế này!!
Úc Dật Thanh cũng thộn mặt ra, nghiêng người hỏi Cát Tường, “Này nha đầu mập, cái quái gì đang diễn ra thế kia?”
Rốt cuộc cũng chỉ người có thần kinh thô như Cát Tường mới phá được cục diện màu hồng phấn trong mắt cái đám người rảnh hơi kia. Bạn bánh bao ngẩn mặt lên, miệng đầy mỡ phát biểu, “Còn cái gì nữa? Đây là Như Ngọc đang van xin thiếu gia nhà ta đừng có đuổi hắn đi đấy! Không tiền, không nhà, không hộ tịch thì còn biết đi đâu được? Có thế mà cũng hỏi!” xong liền gục đầu xuống tiếp tục càn quét.
Bánh bao không mở miệng thì thôi, hễ mà mở miệng, là y như rằng bão cấp tám thổi qua, thổi sạch sành sanh đám mây màu hồng phấn đang dày đặc bủa vây trí não của mọi người. Lúc này, tất cả mới ồ lên, à thì ra là vậy!
Ngay cả Trương Tuyết cũng hết hồn, còn tưởng…
Ầy, cũng tại cái gương mặt yêu nghiệt kia quá mức nghiêm túc làm chi…
“Ăn chay thì ăn chay, gọi thêm vài món chay là được.” Trương Tuyết kết thúc màn xấu hổ không chịu được kia bằng việc bảo Như Ý gọi thêm món.
Mọi người lại cắm đầu ăn như thể đang trong cuộc thi ăn. Quán quân không ai khác là Bùi Lãnh, người đã lâu không được ăn một bữa cơm ngon. Và hậu quả của việc nhịn đói lâu ngày rồi đột ngột nhét quá nhiều thức ăn một lúc là: bội thực nghiêm trọng.
Vầng, thần y nhỏ bé của chúng ta sau bữa tiệc hoành tráng ấy cuối cùng cũng vinh quang ngã xuống. Không chỉ Bùi Lãnh, mà bốn vị quản sự dốt đặc bếp núc của Hồng Hi Quán cũng vì hơn một năm qua đã toàn ăn thứ không phải dành cho người ăn, đột ngột ‘đổi khẩu vị’ nhét quá nhiều hải sản, khiến cho bao tử chịu không nổi, đều thi nhau ôm bụng ngã xuống thực là huy hoàng.
Trương Tuyết, Trương Đàm dở khóc dở cười. Trương Đàm và Úc Dật Thanh trước giờ đều chủ trương quân tử không gần nhà bếp, nên đã lấy cớ bận lên kế hoạch cải tạo lại quán xá mà chuồn mất. Trương Tuyết nói gì cũng là một con sâu lười chính hãng, nên việc điều dưỡng cho người bệnh đều rơi vào tay hai bạn nha hoàn.
Sáng hôm đó, Cát Tường sắt thuốc, Như Ý nấu cơm. Phần cơm nước buổi sáng trôi qua trong yên bình, duy chỉ có phần thuốc men là có vấn đề. Theo như lời Trương Đàm, thì Cát Tường chính là cái bánh bao thịt, trong đầu không chứa não chỉ chứa thịt bằm với tai nấm, cho nên việc sắt thuốc bưng thuốc mà giao cho nàng thì chẳng khác gì gián tiếp giết người.
Xét thấy hậu quả nghiêm trọng của việc bỏ nhầm, sắt nhầm và bưng nhầm thuốc của bạn nhỏ bánh bao, Trương Tuyết liền đổi cho Như Ý sắt thuốc, Cát Tường nấu cơm. Buổi trưa, người bệnh đã có thể được uống đúng thuốc đúng bệnh, nhưng ngặt nỗi lại không đủ cơm ăn. Cũng theo như lời Trương Đàm, thì dưới cái đầu bánh bao thịt chính là cái hố không đáy, thức ăn vào đó chỉ có thiếu chứ không có dư.
Vì để bảo đảm phần cơm và tính mạng cho mọi người, lần này Trương Tuyết quyết định giơ chân đạp một phát vô cặp mông tròn trịa của bánh bao, tự mình đích thân xuống bếp.
Trương Tuyết là ai? Trương Tuyết chính là Phùng Tuyết, mà bãn lãnh của Phùng Tuyết là gì? Là vô địch ném bơ, là uống thuốc không sợ đắng, là trạch nữ thủ công gia chánh được Tuyệt đại gia khó tính khó chìu liệt vào hàng nhất đẳng.
Vậy nên, buổi tối hôm đó, Phùng Tuyệt bưng bát cháo bí đỏ nóng nghi ngút ngồi phịch bên bàn cơm, hai mắt đờ đẫn rưng rưng lệ. Bởi vì biểu cảm của những người khác khi được ăn một bữa ra trò quá kích động, nên cũng không ai nhìn ra chút khác lạ kia của Phùng Tuyệt.
Anh ngồi đó, nhìn mọi người vây quanh Trương Tuyết, chậm rãi múc từng muỗng, từng muỗng cháo. Nóng trong miệng, ấm trong lòng, ngọt ngào đến tận tâm can.
“Chúng ta là anh em, đó là sự thật không thể nào thay đổi…”
Nụ cười lạnh nhạt buồn bã, chua xót trong đáy mắt, hờ hững trong giọng nói...
Thế gian này, liệu còn có người khác có thể khiến tâm hồn anh thổn thức như thế?
Bất kể như thế nào, sẽ không bao giờ có người thứ hai.
Càng không ai có thể thay thế được.
Duy ngã độc tôn
Bởi vì, đó chính là em…
(Hờ hờ, tôi hơi hoài nghi, có phải anh vì thèm ăn đồ em ấy nấu nên mới đi tự sát không đấy?_MC)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]