Khi Phùng Tuyệt có thể xuống giường lần nữa, đã là ngày thứ năm. Không biết bao nhiêu lần giật mình tỉnh dậy trong đau đớn. Đúng như Bùi Lãnh dự đoán, không chết ngay được, mà là sống không bằng chết.
Lắm lúc thần kinh đau đớn khiến anh không còn tỉnh táo, đối diện với anh mắt kinh ngạc của Trương Tuyết, anh chỉ muốn trốn. Lý trí của anh từ chối chấp nhận bản thân trở nên tệ hại như vậy trước cô. Anh muốn mình luôn mạnh mẽ vững chắc, cho dù có ngã xuống, chí ít cũng phải vì cô mà ngã, chứ không phải thê thảm như vầy, không phải như thế này.
Những cơn đau như thế, Phùng Tuyệt bị đánh ngất thì cũng vì đau mà tỉnh lại. Mỗi một lần tỉnh táo ít ỏi, trước mắt anh hiện ra đều là dáng vẻ mệt mỏi của người xung quanh.
Lão Phúc vẫn cứ lảm nhảm bên tai anh, “Này nhá, mấy người bọn ta đây hợp lại mới đủ sức đánh gục ngươi đấy nhá! Cho nên, tiểu tử thúi, ngươi chưa chết được đâu, khỏe như trâu ấy mà, voi vật cũng không chết được…”
Phùng Tuyệt liếc nhìn tay chân bị trói vào giường, chỉ có thể miễn cưỡng nhếch môi cười giễu. Sau đó, đau đớn choáng váng lại ập đến, một hồi nóng một hồi lạnh. Nóng như lửa thiêu, lạnh như đóng băng. Từng tấc da thịt tựa như đang bị một con quái vật vô hình gặm nhấm, nhai rồi nhả, nhả rồi lại nhai. Miệng nồng tanh mùi máu.
Ý thức Phùng Tuyệt lại dần dần trở nên mơ hồ, không biết chuyện gì xảy ra. Bên tai là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-than-nhat-co/2173239/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.