Hét lớn một tiếng rồi Hồng Trà rời khỏi phòng, nhanh chân tháo chạy khỏi ngôi nhà bề thế.
Phi Tuyết ngẩn người ra chưa kịp tiêu hóa tình huống vừa rồi, nhưng vẫn hiểu rõ những lời Hồng Trà vừa nói.
“Chẳng lẽ đêm qua mình với chú đã ngủ chung một giường hay sao?”
Cô giật mình đảo mắt nhìn quanh, đây đúng là phòng của chú rồi. Lúc này đây Mộ Phong khẽ thở dài, vừa khó chịu về chuyện Hồng Trà tự tiện tới nhà mình, vừa tức giận trước những câu nói đê tiện mà ả ta vừa buông lời, anh liền giận cá chém thớt sang Phi Tuyết:
“Cháu còn không dậy mau! Sự việc hôm qua có biết cháu đã ngu ngốc như thế nào không?”
“Ơ cháu…” - Cô chần chừ muốn nói gì đó, nhưng Mộ Phong liền chửi tiếp.
“Biết rõ bản thân dù có uống thuốc chống say rượu vẫn sẽ không uống lại cái cô Mai Lệ đó. Thế mà cháu vẫn đâm đầu vào uống cho say lừ đi, rồi vác bộ dạng đó đến trước mặt mấy tên đòi nợ thuê kia. Cháu có biết nó nguy hiểm lắm không? Có tùy cơ ứng biến cũng đừng ngu dại như thế chứ? Nếu đám đực rựa kia nảy sinh ham muốn thì cháu nghĩ chú có chịu trách nhiệm nổi không?!”
Tràng chửi như thác đổ của chú khiến Phi Tuyết bây giờ mới thật sự nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề. Nhìn thấy dáng vẻ Mộ Phong đang run lên vì tức giận, cộng thêm sự việc vừa chứng kiến chú ném thẳng quyển sách vào người Hồng Trà, cô sợ hãi, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tam-nhat-y-mot-doi-vi-em/2675768/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.