Một ngày lại một ngày trôi qua như nước chảy về đông, thời gian của bọn họ càng ngày càng ít, như mặt trời đã qua giữa trưa, từng giây từng phút không thể cứu vãn mà hạ xuống, quang minh dần tắt, bóng tối dần đến. Bên trong ngọt ngào hiếm thấy ngấm vào từng chút từng chút đau buồn âm thầm.
Chuyện Chu Duật Minh hồi tưởng lại càng ngày càng nhiều, vết thương cũ cũng tái phát đến càng ngày càng lợi hại. Triệu Thâm mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, sợ cậu thống khổ, cũng sợ cậu tỉnh táo. Dùng lãng quên để đánh đổi hạnh phúc giả tạo đến tột cùng có đáng giá hay không? Hắn không biết. Nhưng hắn rõ ràng mình không có quyền thay Chu Duật Minh lựa chọn.
Chuyên gia rốt cục đã đưa ra được phương án giải phẫu hoàn chỉnh. Triệu Thâm hỏi: “Ký ức của em ấy có khôi phục được không?” Danh y tuổi cao đức trọng dồn dập lắc đầu, biểu thị đó cũng không phải vấn đề có thể chưởng khống, sức người làm sao chống nổi ý trời.
“Chúng tôi chỉ tận lực làm cho sinh hoạt sau này của cậu ấy không bị ảnh hưởng, làm di chứng thương tổn ở mức độ thấp nhất.” Triệu Thâm vĩnh viễn sẽ không có được đáp án hắn muốn, vì vậy chỉ có nỗ lực cười, tâm càng sâu càng sâu mà rơi xuống.
Buổi tối trước cuộc giải phẫu hắn nắm tay Chu Duật Minh đi tản bộ trên biển. Nơi này phong cảnh tuyệt hảo, người ở thưa thớt, là quan cảnh giành cho bọn phú hào.. Biển cạn, một con nhỏ đường quanh co uốn lượn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tam-chi-cach/1897720/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.