Chu Duật Minh nhào tới kính xe liều mạng muốn ra ngoài, bảo an bên cạnh gắt gao kềm chặt tay cậu, mười ngón tay thon dài nắm chặt thành nắm đấm, móng tay bấm vào lòng bàn tay. Đau đớn kích thích cảm quan nhưng linh hồn cậu đã vỡ thành ngàn mảnh vạn mảnh, ở trong gió nhẹ nhàng tìm không ra phương hướng. Em gái của cậu thất hồn lạc phách ngã ngồi ở một bên, có người giúp cô mở dây thừng, thân thể cô run rẩy như lá thu trước gió, bỗng nhiên hai giọt nước mắt trong suốt đột ngột chảy xuống gương mặt thanh tú.
Triệu Thâm yên lặng nhìn chăm chú chiếc xe lao nhanh như chớp, chiếc xe màu đen chạy với tốc độ lôi đình chỉ một chút liền hòa nhập với đường chân trời, đến nơi hắn không nhìn thấy. Hắn liên tục nhìn chằm chằm về phía con đường rộng hoang vu kia mãi đến khi đôi mắt mỏi mới quay mặt đi.
“Mày, thật là một kẻ si tình làm tao cảm động đến phải nở nụ cười.” Triệu Khuyết thấy thế châm biếm, không chút lưu tình: “Chỉ tiếc —— ”
Đuôi mắt y giương lên, mi phong sắc bén.
“Mày cho là bọn họ chạy đi thì sẽ an toàn?”
Bên trong xe, dây thừng trên người Chu Ảnh Lộ đã được mở ra vội vã trượt xuống đất. Dị vật trong miệng bị đẩy ra ngoài cô chật vật ói ra những vật bẩn thỉu trong miệng. Cuối cùng tinh thần của cô đã như cung giương hết đà, oa một tiếng khóc lên, vô cùng chật vật.
“Anh..anh ơi…” Cô nức nở: “Cứu giúp em…”
Ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tam-chi-cach/1897716/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.