“Anh, em là Bạch Ngạn đây.” Cậu nghe thấy thanh âm mềm nhẹ trả lời, trong lòng trở nên hoảng hốt, quả nhiên thật sự là Bạch Ngạn… Cậu từng nghĩ tới tình cảnh bọn họ gặp lại sẽ vô cùng hoang đường, nhưng cũng không nghĩ là hoang đường đến thế này.
“Tại sao lại gọi cho tôi?” Chu Duật Minh vốn muốn hỏi hắn tại sao cầm điện thoại di động của Triệu Thâm, lời chưa kịp ra khỏi miệng thì lập tức không muốn hỏi nữa. Vô luận nhận được dạng đáp án gì, cũng sẽ không như cậu mong muốn.
Bạch Ngạn hít vào một hơi thật dài, cuối cùng làm bộ như không có gì nói: “Anh ấy.. Triệu thiếu uống say, tâm tình không được tốt, vừa nãy vẫn luôn bảo em gọi điện cho người nào đó, em nghe không rõ, nên hoảng hốt trực tiếp bấm phím gọi nhanh…”
Thực sự là kỳ quái. Chu Duật Minh nghĩ thầm, rõ ràng Triệu Thâm chưa bao giờ dùng điện thoại liên hệ với cậu, có chuyện gì đều phái người đến truyền lời. Cậu nói vào trong điện thoại: “Anh ta uống say, bên cạnh lẽ nào không có người khác sao? Đem điện thoại di động đưa cho những người khác tìm thư ký Thôi, bọn họ sẽ rõ ràng.”
Bạch Ngạn mềm mại mà vâng một tiếng. Khi hắn nói chuyện đến cuối câu lúc nào cũng ngân dài nhẹ nhàng giống như trẻ con làm nũng, làm cho người nghe sinh ra hảo cảm. Từ nhỏ cũng đã như vậy, Chu Duật Minh và mấy đứa nhỏ của cô nhi viện không thân cận, cô đơn một mình cũng là chuyện đương nhiên. Có lúc Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-tam-chi-cach/1897692/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.