"Hít..." Binh lính xung quanh hít đầy một ngụm khí lạnh, trong nội tâm đều cảm thấy, lá gan của nữ nhân trước mặt quả thực lớn đến đáng sợ.
Khóe miệng Bắc Thần Tà Diễm dương nhẹ, không hề phẫn nộ, tiếng cười lại càng thong thả ung dung, chậm rãi nói: "Nếu nàng nhất định phải đi, Diễm có lẽ sẽ nhịn không được mà giữ lại thi thể nàng bên người. Suy cho cùng "bầu bạn" là một danh từ vĩnh hằng, cũng không yêu cầu người bầu bạn nhất định phải còn sống, để thi thể nàng ngày ngày bầu bạn với Diễm, Diễm vẫn có thể thỏa mãn!"
Dạ Mị nhìn chằm chằm hắn thần thái ưu nhã không có lấy một tia đùa cợt, hiếu kì quan sát một lát.
Cuối cùng nàng hỏi ra một vấn đề thắc mắc đã lâu, âm thanh lãnh đạm như cũ: "Ngươi có hứng thú với ta, hỏi liên tục nhiều vấn đề, lại còn không chịu cho ta đi. Bây giờ còn nói ra những lời sến súa như vậy. Nói thật đi, ngươi có phải vừa gặp đã yêu ta?"
"Khụ..." Ngọc Vĩ ho khan một tiếng, xoay đầu, ho đến khi sắc mặt đỏ bừng.
Vẻ mặt binh lính cũng ngơ ngác, nhìn Dạ Mị, nữ nhân này quả thực lớn lên vô cùng xinh đẹp, vẻ mặt băng lạnh như sương, gợi lên được ham muốn chinh phục của đàn ông, phục sức trên người từ cổ cho đến mắt cá chân, bên hông quấn đai lưng màu đen mềm mại như dải lụa. Tuy rằng bọn họ chưa từng thấy qua thứ chất liệu như vậy, nhưng quần áo cũng không quá kỳ quái, không khác đồ cổ trang bao nhiêu.
Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-sinh-nhat-the-tieu-hoang-do/230364/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.