Nói tóm lại là Tư Đồ Phong bao vây diệt trừ, cho Cửu Hồn một cơ hội anh hùng cứu mĩ nhân hoàn hảo. Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, khóe môi hiện lên ý cười ôn nhu, chậm rãi nói: "Vị biểu huynh này của Diễm ngày càng cho Diễm nhiều bất ngờ. Khó trách ngày đó, hắn truyền tin tức của Dạ Mị vào tay Diễm. Chắc vì mưu sát nàng thất bại, nên muốn mượn tay Diễm giết nàng!" Ngọc Vĩ nghe vậy, gật đầu: "Điện hạ, hẳn là vậy!" Bắc Thần Tà Diễm thở dài, một cơn gió nhẹ thổi bay mái tóc dài búi dưới ngọc quan, một nhành tóc mai phất qua gò má, khiến cho gương mặt kia của hắn càng yêu dã mê người. Khóe miệng của hắn chậm rãi hiện lên ý cười, lại chỉ khiến người ta cảm thấy đầy ác ý, như nụ cười âm trầm của ác ma đến từ địa ngục, ngữ khí của hắn chậm lại, nói: "Ngọc Vĩ, là do Diễm quá lương thiện rồi sao? Biểu huynh rắp tâm hãm hại người Diễm thương yêu, còn muốn mượn tay Diễm giết chết người Diễm yêu. Ngươi nói xem, trên đời sao lại có kẻ ác độc như vậy chứ?" Ngọc Vĩ cúi đầu: "..." Điện hạ, thật không dám giấu, trong mắt thế nhân, không ai ác độc hơn ngài. Về phần người cảm thấy mình quá lương thiện, khắp thiên hạ chỉ có một mình ngài mà thôi. Thấy Ngọc Vĩ không nói lời nào, Tứ hoàng tử điện hạ lại thở dài, ưu nhã sửa sang lại tay áo, chậm rãi nói: "Nhất định là bởi vì Diễm quá đơn thuần, tính cách yếu đuối, vẫn luôn mềm yếu dễ bắt nạt, cho nên biểu huynh mới tổn thương trái tim mẫn cảm của Diễm như vậy! Thật là khiến Diễm cảm thấy ưu thương vạn phần, Diễm nhất định phải đáp lễ hắn thật tốt, mới có thể để hắn biết không thể bắt nạt người lương thiện như vậy được!" Khóe miệng Ngọc Vĩ co giật nói: "Điện hạ, xin đừng giả bộ ưu thương!" Còn ưu thương vạn phần?! Đừng đùa! Còn nữa, ngài đơn thuần, yếu đuối, mềm yếu dễ bắt nạt là chuyện khi nào? Sao thuộc hạ không biết gì cả vậy? Hay là đó đều là chuyện kiếp trước, thuộc hạ chưa kịp tham dự, cho nên không biết gì cả? Bắc Thần Tà Diễm liếc mắt nhìn hắn một cái, không chút để ý nói: "Ngươi không nhận ra sự ưu thương của Diễm, là bởi vì nhiều năm qua Diễm luôn chịu hết tủi nhục, đã quen dấu tất cả ưu thương xuống đáy lòng. Đến lúc ngươi thấy kết cục của biểu huynh, ngươi sẽ biết, hành vi của hắn tọa ra tổn thương nghiêm trọng đến cỡ nào với Diễm, Diễm bây giờ đau khổ đến cỡ nào!" Ngọc Vĩ không nhịn được thấp giọng sỉ vả: "Muốn trả thù người ta thì cứ trả thù đi, cần gì phải bịa đặt nhiều chuyện ma quỷ như vậy!" Những kẻ chịu hết tủi nhục nhiều năm qua không phải mọi người bên cạnh điện hạ hay sao? Từ khi nào điện hạ lại phải nhận hết tủi nhục rồi? Hắn vừa nói dứt lời, Bắc Thần Tà Diễm lại gật đầu, ánh mắt khen ngợi nhìn thoáng qua Ngọc Vĩ, chậm rãi nói: "Không sai, đều là chuyện ma quỷ cả thôi. Nhưng mà không phải mọi người đều thích nói như vậy sao? Diễm chỉ là nước chảy bèo trôi một chút, thỏa mãn hi vọng của thế nhân." Ngọc Vĩ trầm mặc, lại không còn gì để nói: "Đúng vậy! So với ngài thô bạo nói muốn trừng trị Tư Đồ Phong thì bịa đặt nhiều năm qua ngài vẫn luôn bị hắn ức hiếp, vì thế muốn trả thù, cái sau đúng là sẽ được người ta ủng hộ hơn!" "Đúng vậy, đạo lý rất đơn giản. Đại đa số mọi người đều thích nghe những cái cớ mượn để che đậy sự thật mà không phải những sự thật trần trụi, đây là thế sự, vừa buồn cười lại hoang đường." Bắc Thần Tà Diễm vân đạm phong khinh bình luận, giọng nói ngắt quãng, hắn ưu nhã nói tiếp, "Nếu đã như vậy, ngươi truyền tin cho phụ hoàng đi!" Ngọc Vĩ khom lưng chờ. Bắc Thần Tà Diễm chậm rãi nói: "Tư Đồ Phong thân làm tướng giữ thành, không thông báo gì, bỏ bê nhiệm vụ, tự rời chức vị, tung tích không rõ. Diễm tìm đã lâu cũng không biết hắn đi đâu, xem ra đã bỏ trốn, dựa theo quy tắc của Bắc Thần hoàng triều, đào ngũ là chém, hy vọng khi Tư Đồ Phong trốn trở về kinh thành, phụ hoàng có thể chém đầu hắn!" Khóe miệng Ngọc Vĩ co giật. Điện hạ rõ ràng biết Tư Đồ Phong đang bỏ đi đâu, lại giả vờ không biết... Hắn cạn lời nói: "Điện hạ, bệ hạ nhất định biết ngài biết Tư Đồ Phong ở đâu mà, lỡ..." "Thì sao chứ?" Bắc Thần Tà Diễm ngoái đầu nhìn lại, thong thả nói, "Phụ hoàng biết rõ, nhưng là lão dám không nghe sao? Thực lực mới là điểm tựa vững chắc nhất để tung hoành thế gian. Hơn nữa, Diễm đã nói rồi, sự thật vốn rất đơn giản, người đời chỉ cần một lý do đường hoàng, đương nhiên, phụ hoàng cũng có thể tự tìm lí do khác." Ngọc Vĩ lập tức hiểu ra, dựa vào thực lực và tính cách của điện hạ, Hoàng Thượng không dám phản đối. Mà Hoàng Thượng khẳng định biết điện hạ muốn mạng của Tư Đồ Phong, còn lí do là gì thì cũng không quan trọng, quan trọng là điện hạ muốn Tư Đồ Phong chết, mà đào ngũ chỉ là một lí do điện hạ gợi ý cho bệ hạ làm cái cớ thôi. "Vâng! Thuộc hạ lập tức truyền tin về!" - --------- "Quận vương, đã tới biên thành mấy ngày, nhưng chúng ta chưa có một chút tiến triển gì, cũng chưa nắm được điểm yếu nào của Bắc Thần Tà Diễm..." Nói đến đây, Bắc Thần Tường dừng một chút. Thật ra Bắc Thần Tà Diễm có không ít điểm yếu, ví dụ như uy hiếp giám quân, tự tiên giao Thượng Phương Bảo Kiếm cho Lý tướng quân, còn hạ lệnh giết Tư Đồ Tường, mỗi một việc đều có thể coi là điểm yếu. Nhưng với một kẻ vô pháp vô thiên như hắn, có đưa những điểm yếu đó vào tay phụ hoàng, phụ hoàng cũng không thể làm gì ác ma kia. Bắc Thần Tường chấn chỉnh lại tâm trạng rối rắm của mình, lại tiếp tục nói: Cứ tiếp tục như vậy, chuyến đi này của chúng ta coi như công cốc!" Hạ Hầu Kham khẽ cười một tiếng: "Điện hạ, không đến nỗi vậy! Ít nhất về việc ngài sai hai huynh đệ Chiến Thiên Quyết ám sát Tứ hoàng tử, căn cứ vào thái độ bây giờ Tứ hoàng tử, có vẻ không định so đo chuyện này. Ít nhất sau này không phải lo lắng đề phòng!" Hắn vừa nói dứt lời, sắc mặt Bắc Thần Tường lúc đỏ lúc trắng, dù không muốn thừa nhận, nhưng quả thật vào lúc sự việc bại lộ, hắn từng lo sẽ bị Bắc Thần Tà Diễm bóp chết, đó không phải chuyện một sớm một chiều, Hạ Hầu Kham nói không sai, chỉ là cứ nói trắng ra như thế sẽ khiến hắn xấu hổ. Hạ Hầu Kham tất nhiên có thể nhìn ra sự xấu hổ của hắn, khuyên nhủ: "Điện hạ đừng để ý, Bắc Thần Tà Diễm chỉ đắc ý được nhất thời thôi. Hắn kiêu ngạo ương ngạnh, đắc tội nhiều người như vậy, chờ đến khi trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, hắn sẽ không có kết cục tốt!" Bắc Thần Tường nhíu mày, nhìn về phía Hạ Hầu Kham: "Ý của quận vương là..." Hạ Hầu Kham khẽ cười một tiếng, thì thầm bên tai Bắc Thần Tường vài câu. Bắc Thần Tường càng nghe mày càng nhíu chặt, thấp giọng nói: "Có được không? Vạn nhất thật sự hủy hoại... tên là Dạ Mị sao? Phá hủy kế hoạch gài bẫy Đại Mạc của nàng, ta thấy nàng có lẽ sẽ trả thù!" Hạ Hầu Kham nhướng mày, không để ý nói: "Điện hạ còn sợ một cô gái nhỏ bé trả thù sao? Huống chi, sao nàng biết được người ra tay sau màn là ngài?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]