Dạ Mị nhìn hắn một cái, ánh mắt nhìn về phía tay hắn, lạnh giọng hỏi: "Đây là minh luyến hay yêu thầm?"
Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, khẽ cười một tiếng, ưu nhã giải thích cho nàng: "Yêu thầm, là thứ tình cảm nhút nhát nhất trên đời, chỉ là sự tự ti cất giấu thật sâu trong lòng, bởi vì sợ bị cự tuyệt, cho nên mới không dám nói ra."
Đuôi lông mày Dạ Mị nhảy dựng, nhìn người người đàn ông trước mặt, hắn sẽ không cho rằng nàng yêu thầm hắn chứ?
Nàng lạnh lùng nói: "Ngươi muốn nói gì đây?"
Bắc Thần Tà Diễm nhướng mày, trên gương mặt tuấn mỹ ma tà mang theo ý cười: "Ta muốn nói, nếu nàng thật sự thích ta thì đừng ngại nói ra, tội gì phải yêu thầm?"
Dạ Mị cười nhạo một tiếng: "Xin lỗi, ta không yêu thầm ngươi!"
Bắc Thần Tà Diễm gật đầu, dáng vẻ như đã sớm đoán được, chậm rãi nói: "Không sao, ta yêu thầm nàng."
Dạ Mị hơi sửng sốt.
Mà hắn nói xong, dừng một chút rồi bổ sung: "Bây giờ hẳn xem như là minh luyến!"
Dạ Mị nghe vậy, lập tức lấy lại tinh thần, sắc mặt lạnh băng như cũ, chỉ sau nửa giây tạm dừng, nàng nhìn vào mắt hắn: "Ngươi rất thích làm nhục nhân tâm, hẳn là cũng thích dẫm đạp lên chân tình của người khác. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, kẻ dẫm đạp lên chân tình của người khác, chung quy sẽ có một ngày bị người khác dẫm đạp lại!"
Nàng vừa nói dứt lời, Bắc Thần Tà Diễm lại bật cười.
Hắn chậm rãi nói: "Diễm luôn luôn thiện lương, trước nay chưa từng dẫm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-sinh-nhat-the-tieu-hoang-do/1028376/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.