Chương trước
Chương sau
Dạ Mị quay đầu lại nhìn lướt qua, phía sau hơn mười vạn đại quân đánh về phía nàng theo hai hướng.
Hơn nữa càng ngày càng gần, xem bộ dáng này nếu không cẩn thận một chút, vó ngựa cũng có thể dẫm nàng thành thịt nát.
Dạ Mị sờ lên cổ tay, vừa mới đánh ngã một ngàn người, cổ tay hơi nhức. Nhìn lại nhiều người như vậy, nàng vốn không am hiểu nội lực, nếu cùng bọn họ chơi chiến thuật biển người thật sự không phải cách làm sáng suốt.
Nghĩ như vậy, nàng lập tức giục ngựa bỏ chạy.
Mà Hoàn Nhan Hồng vừa thấy bóng nàng đã giương giọng nói: "Đuổi theo! Nhất định phải bắt lấy nàng cho bản vương, sinh tử bất luận!"
"Vâng!" Binh lính vội vã lên tiếng, nhanh chóng đuổi theo.
Dạ Mị giục ngựa chạy vài trăm thước, Hoàn Nhan Hồng cách nàng cũng chỉ còn lại mấy chục mét, nàng thấy phía trước vài dặm lại có một đội nhân mã đi đến, nàng nhướn mày, hay đám người này còn muốn bao vây nàng?
Nhưng khi đội nhân mã ấy tới gần, kẻ cầm đầu là một nam nhân tuấn mỹ tà ma, Dạ Mị nhướn mày.
Vị Bắc Thần hoàng triều Tứ hoàng tử kia?
Hắn tới làm gì?
Tuy lúc trước đối phương muốn bắt nàng, nhưng sau khi phân tích, so với đám người Đại Mạc sau lưng, người Bắc Thần hoàng triều an toàn hơn rất nhiều, ít nhất bọn họ không nhất định phải giết nàng.
Nghĩ như vậy, nàng quyết đoán giục ngựa chạy đến chỗ Bắc Thần Tà Diễm.
Bắc Thần Tà Diễm nhìn thấy nàng chạy băng băng đến chỗ hắn từ xa. Cặp mắt yêu tà xẹt qua một tia cảm xúc giống như sung sướng, cằm cũng hơi nâng lên, dùng vẻ mặt nguy hiểm nhìn những binh lính đuổi giết nàng.
Lúc này Hoàn Nhan Hồng cũng nhìn thấy Bắc Thần Tà Diễm.
Gã giơ tay, ý bảo binh lính dừng bước.
Giờ phút này, trong lúc hai quân đứng cách nhau 50 mét giằng co, Dạ Mị đã đến trước mặt Bắc Thần Tà Diễm.
Nàng nhìn lướt qua người đàn ông tuấn mỹ ma tà trước mặt, lạnh giọng mở miệng: "Ngươi đến tìm ta?"
Tứ hoàng tử điện hạ gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười mê hoặc lòng người, ưu nhã chậm rãi mở miệng: "Không sai! Diễm đoán cô nương có lẽ sẽ gặp phiền toái, cho nên mang binh đến anh hùng cứu mỹ nhân!"
Hắn nói, ánh mắt thâm tình nhìn Dạ Mị.
Tất cả mọi người cho rằng Dạ Mị sẽ bởi vậy mà cảm động, không ngờ nàng lạnh nhạt gật đầu, lạnh lùng mở miệng nói: "Nếu đã như vậy, bọn họ giao cho ngươi!"
Nói xong, nàng giống như một người không liên quan, giục ngựa đi qua Bắc Thần Tà Diễm...
Đi qua!
Đừng nói là các binh lính bên cạnh, ngay cả Tứ hoàng tử điện hạ cũng phải nhướn mày, nhìn chằm chằm Dạ Mị, ung dung hỏi: "Cô nương, người nghĩ mình có nên nói gì với Diễm không?"
Dạ Mị giữ chặt ngựa dây cương, quay đầu lại nhìn thoáng qua Bắc Thần Tà Diễm, lạnh giọng mở miệng nói: "Cơ hội giúp ta rất khó có, ta biết ngươi rất vinh hạnh khi được phục vụ cho quý cô xinh đẹp như ta, hy vọng ta nói cái gì... Ý ngươi là hy vọng ta ở lại xem chiến?"
Tứ hoàng tử điện hạ nhìn chằm chằm bộ dáng nàng nghiêm túc thổi phồng bản thân, chợt mỉm cười, nụ cười này so với yêu ma viễn cổ lại càng mê hoặc lòng người. Hắn hơi cúi đầu, thân sĩ thi lễ: "Không sai, Diễm rất vinh hạnh được giúp đỡ nàng, cũng hy vọng nàng lưu lại quan chiến."
Ngọc Vĩ dùng ánh mắt giống như gặp quỷ nhìn điện hạ nhà mình một cái.
Điện hạ đang làm gì thế?!
Hắn cho rằng sau điện hạ nghe nàng ta nói xong hẳn sẽ một chưởng đánh bay cô gái không biết xấu hổ này.
Dạ Mị dừng một chút, suy nghĩ, yêu cầu này của đối phương không quá đáng chút nào, vì thế nàng nói: "Nếu đã như vậy, ta thỏa mãn thỉnh cầu của ngươi."
Thỉnh cầu?
Mọi người: "..." Thế rốt cuộc là điện hạ giúp vị cô nương này, hay là vị cô nương này giúp điện hạ?
Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, trong đôi mắt màu xanh lục u ám xẹt qua một tia hứng thú, nghiêng người nhường cho Dạ Mị một vị trí, để nàng có thể đứng bên cạnh hắn xem chiến, chậm rãi nói: "Cô nương, nàng sẽ nhanh chóng được thấy thực lực chân chính của Diễm. Tin rằng sau khi cô nương biết sẽ hiểu được rằng, chỉ có Diễm mới xứng với người tài sắc vẹn toàn như cô nương."
Dạ Mị ruổi ngựa đến bên người hắn, trong mắt xẹt qua một tia hài lòng, rất là hưởng thụ bốn chữ "tài sắc vẹn toàn" trong miệng hắn.
Hoàn Nhan Hồng thân là một con cẩu độc thân mất vợ nửa năm, nhìn hai người bọn họ ve vãn tán tỉnh nhau như vậy, cảm thấy mình đã chịu một vạn điểm bạo kích!
Cảm nhận được sát thương do cẩu lương gây ra, tổn thương khiến cho khuôn mặt gã càng vặn vẹo, nhìn chằm chằm Bắc Thần Tà Diễm, lạnh giọng nói: "Bắc Thần Tà Diễm, hôm nay rốt cuộc cũng gặp được ngươi!"
Gã vừa nói dứt lời, Bắc Thần Tà Diễm nhìn về phía hắn, ưu nhã hỏi: "Người mỗi ngày đều hi vọng gặp được ác ma bình thường đều không thấu hiểu ý nghĩa của sinh mệnh, cảm thấy sống không bằng chết đi cho thống khoái. Diễm làm ác ma trong mắt thiên hạ lại được Hữu Dực Vương nhớ thương như vậy. Cho nên, Hữu Dực Vương chán đời à?"
Sắc mặt Hoàn Nhan Hồng tái xanh, nhìn dáng vẻ vân đạm phong khinh của người nọ, gã càng thêm tức giận!
Gã rút bội đao bên hông ra, mở miệng nói: "Đánh bại ngươi, biên thành Bắc Thần hoàng thành sẽ nhanh chóng phá được mà không tốn nhiều sức! Bắc Thần Tà Diễm, ngươi dám một mình tiến vào Đại Mạc, đúng là quá mức kiêu ngạo, không biết thủ đoạn của bản vương! Một khi đã như vậy, ngươi để mạng lại đi, chết trong tay bản vương cũng không tính là mất mặt!"
Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, ưu nhã sửa sang lại tay áo một chút, ung dung nhìn về phía hắn: "Cổ xuý bản thân xong rồi sao?"
Sắc mặt Hoàn Nhan Hồng càng xanh...
Khóe miệng Bắc Thần Tà Diễm giương nhẹ, không chút để ý nói: "Sự thật mới là luận cứ chứng minh thực lực lợi hại nhất, cổ xuý bản thân ngoại trừ có thể tự tiếp thêm can đảm chỉ có thể che giấu sự chột dạ! Ra tay đi, nếu sau ba chiêu không chết, Diễm thả ngươi rời đi!"
Sắc mặt Hoàn Nhan Hồng càng khó coi.
Bắc Thần Tà Diễm hiển nhiên đang nhục nhã gã, nói ba chiêu của gã không thắng nổi đối phương.
Dạ Mị cũng nghiêng đầu nhìn Tứ hoàng tử điện hạ cái, lần trước nàng cùng hắn giao thủ ba chiêu, Bắc Thần Tà Diễm chủ yếu là phòng thủ, không chủ động công kích, một mực làm ngơ nàng, bỗng nhiên tò mò nổi lên, nếu hắn chủ động công kích, thực lực có thể đạt tới trình độ nào!
Thấy ánh mắt của nàng liếc qua, Bắc Thần Tà Diễm bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía nàng.
Tầm mắt hai người chạm nhau, hắn bỗng nhiên vươn tay nâng cằm, chớp chớp mắt nhìn nàng giống như phóng điện: "Cô nương, nàng bị Diễm mê hoặc rồi?"
Bộ dáng này thực ra rất đáng yêu, đối lập với hình tượng vốn có của hắn, một chút cũng không giống ác ma giết người không chớp mắt, còn thích làm nhục nhân tâm.
Dạ Mị: "..."
Nàng lạnh nhạt quay đầu lại, vô tình nói: "Không có!"
Trên mặt hắn có rõ ràng thất vọng, nhưng lại hơi mỉm cười, khôi phục phong thái ưu nhã giống như mèo Ba Tư, ung dung nói: "Diễm không nóng nảy, nàng sớm muộn gì cũng sẽ cảm nhận được sự chân thành của Diễm, hơn nữa muốn ngừng mà không được!"
Ngọc Vĩ ngửa mặt lên trời trợn trắng mắt, điện hạ biết hai chữ "chân thành" này viết như thế nào sao?
Dạ Mị nghe xong, không nói gì...
Giọng nói của Bắc Thần Tà Diễm vang lên, tầm mắt quét về phía Hoàn Nhan Hồng, chậm rãi hỏi: "Không nói gì là không giám đáp ứng sao sao? Nếu ngươi thành khẩn không dám đáp ứng, Diễm nguyện lập tức giết ngươi, để tránh loại người vô năng như ngươi tiếp tục mang binh, làm hại đến tướng sĩ Đại Mạc!"
Hoàn Nhan Hồng tức khắc nổi giận đến nói nên lời, thẹn quá thành giận, bội đao trong tay bổ lên người Bắc Thần Tà Diễm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.