Gã còn chưa dứt lời.
Dạ Mị bỗng nhiên rút chiết phiến bên hông, bạch quang loé lên, ném tới mặt người nọ.
Nhìn đó cũng chỉ là một thanh chiết phiến làm từ bạch ngọc không có sức sát thương, mọi người đều cho lần này nàng ra tay cũng chỉ làm trò cười.
Nhưng không ai nghĩ đến, chiếp phiến vừa bay đến gần gã, máu tươi trong nháy mắt phun như suối. Người nọ che mặt mình lại, phát ra tiếng kêu thảm thiết: "A..."
Nháy mắt tiếp, Dạ Mị vươn tay, chiết phiến đã yên vị trong lòng bàn tay nàng.
Gã tức giận đến nỗi gắt gao trừng mắt lườm Dạ Mị, phẫn nộ đến mức hai tròng mắt đỏ rực, rất muốn chửi thành tiếng, nhưng đau đớn khiến gã nhất thời không nói nên lời, chỉ hậm hực vươn tay còn lại chỉ vào nàng: "Ngươi..."
Người tới kẻ lui trên đường phố nhìn một màn này cũng bị dọa đến choáng váng, dồn dập lui về phía sau một bước, trong lòng run sợ nhìn Dạ Mị.
Không ai ngờ một vị cô nương xinh đệp như vậy lại có thể ra tay tàn nhẫn đến thế! Mọi người càng không ngờ thứ nàng tung chỉ là một chiết phiến, vậy mà lại có lực sát thương lớn đến vậy, cảm thấy thứ nàng ném ra hẳn là một thanh đao thì đúng hơn!
Mọi người ngược lại rất muốn đi lên xem náo nhiệt, nhưng vì sợ hãi nên đành co rúm lại tránh ở bên cạnh.
Mị Hương Các là thanh lâu lớn nhất trong thành, phía sau còn có quan phủ chống lưng, người bình thường căn bản không dám đắc tội, cô nương này lá gan cũng thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-sinh-nhat-the-tieu-hoang-do/1028349/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.