Sàn sạt sa
Cây trúc trong gió đêm hơi lắc lư, lá trúc dài nhọn va vào nhau thoạt nhìn giống như đang bài xích lẫn nhau, hoặc giống như bàn tay đang gắt gao nắm lấy, khi thì tách ra, khi thì chạm vào, thủy chung cùng một chỗ, mặc kệ rời đi rất xa, mặc kệ có bao nhiêu gần, thủy chung cũng là lá trúc trên cùng một mảnh đất.
Hai người, hai người giống nhau như đúc.
Nếu người khác thấy được, đại khái tưởng rằng mình nhìn nhầm rồi, nếu không trên thế giới này sao lại có hai nam nhân giống hệt nhau như vậy?
Một người tóc dài màu bạc tựa như dải ngân hà trên bầu trời, một người tóc đen tựa như đêm tối.
Đứng ở bên ngoài phòng, hai nam nhân nhìn nhau, trong mắt là người kia, lại là chính mình, cảm giác như vậy đại khái luôn có chút kỳ lạ.
‘Bang bang phanh’ – trong phòng có người gõ cửa.
“Các ngươi xem ta là gì? Để cho ta ra ngoài!” Là thanh âm của Sầu Thiên Ca, nam nhân bị nhốt bên trong phòng, ngụy thánh Bộ Phong Trần đã đi ra khỏi phòng, hiện tại đang đứng đối diện với Bộ Phong Trần vừa mới đến.
Giơ tay lên, giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần chủ động lập một cái kết giới cách âm, hiện tại bọn họ không nghe được tiếng mắng của Sầu Thiên Ca bên trong phòng, mà Sầu Thiên Ca cũng không nghe được hai người nói chuyện.
Có một vài chuyện, chỉ có thể để bọn họ hai người nói với nhau, mà trăm triệu lần không thể để cho nam nhân trong phòng kia biết được, trước khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-sinh-nhat-the-nhat-song-nhan/616686/quyen-6-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.