Mãn tái thanh nhàn nhất tạc cô, trường phong tương tống nhập tiên đô.
Mạc sầu hoài bão vô tiêu khoát, phiêu miểu phong đầu vọng thái hồ.
Gió mây hay thay đổi, tựa như biển mây quay cuồng, ngọn núi ẩn ẩn bên trong mây mù, sương mù nhẹ nhàng mờ ảo, dãy núi liền mây màu, cho nên được gọi là ‘Phiếu Miểu Phong’, ở phía tây của Tuyết Phong.
Không giống với trên Tuyết Phong quanh năm băng tuyết, Phiếu Miểu Phong 4 mùa đều là màu xanh, đường lên núi quanh co uốn lượn, giống với vách núi ở Tuyết Phong dựng đứng như lưỡi rìu, người thường không thể trèo lên.
Một tảng đá cực kỳ bóng loáng bằng phẳng, trên đó có một nam tử đang ngồi, tóc màu trắng bạc nhẹ nhàng phất động trong gió, cả người giống như núi đá cây rừng ở bốn phía hòa hợp dưới mây mù mờ ảo, vẫn không nhúc nhích, giống như một pho tượng điêu khắc.
Nhẹ nhàng hít một hơi, quanh thân lưu chuyển sau đó chậm rãi phả ra, nam nhân vốn ngồi ba ngày ba đêm ở đây chưa từng nhúc nhích chậm rãi mở đôi mắt, khinh đạm một mảnh, giống như gió như mây.
Đôi môi son khẽ mở, Bộ Phong Trần chậm rãi nói: “Có chuyện gì sao?” Nghe thanh âm thập phần nhu hòa, làm cho người ta có một loại cảm giác không thể tới gần.
“Khôi phục như thế nào rồi?” Tóc đen áo choàng, giả nhân giả nghĩa hai tay chấp sau lưng đứng phía sau ngụy thánh, nhìn nam nhân giống mình như đúc này, trên mặt giả nhân giả nghĩa cũng không có biểu tình gì đặc biệt.
Chỉ là nghĩ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-sinh-nhat-the-nhat-song-nhan/616657/quyen-5-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.