Nếu không phải sự xuất hiện của ta, ngụy thánh cùng giả nhân giả nghĩa vốn ước định thời gian đông tàn xuân đến mà tách ra thành 2 người, nhưng mà ngay lúc đó ta vừa mới ở Thánh môn gặp gỡ Bộ Phong Trần, sau đó đều là những chuyện xảy ra ở phàm trần.
Cho tới bây giờ, chuyện tình vốn bị quên lãng bởi vì sự xuất hiện của ta mà dần dần nhắc tới, cho đến hôm nay, tới cục diện hai người không thể không tách ra.
Từ nay về sau, ngụy thánh chính là ngụy thánh, giả nhân giả nghĩa chính là giả nhân giả nghĩa, thế giới này có hai Bộ Phong Trần.
“Vương gia, ngài muốn đi đâu, như thế nào lại muốn đi?” Lão Bát lưu luyến không rời nói.
“Ta đi đến một nơi mà các ngươi không đến được, ngươi cùng lão Nhị phải tự chiếu cố lẫn nhau, ta không phải đi rồi không trở về, cứ yên tâm ở Phong Nguyệt quốc, sau khi ta về sẽ đến tìm các ngươi.” Vỗ vỗ bả vai lão Bát, ta nhìn lão Nhị đang trầm mặc ở bên cạnh, nam tử này đã theo ta vài chục năm.
“Vương gia, ta sẽ ở chỗ này chờ ngài trở về.” Chậm rãi nói một câu, lão Nhị trầm giọng: “Lý Luật, ở lại đây chờ ngài trở về.”
Cáo biệt, càng ngắn gọn càng dứt khoát càng tốt, đỡ phải lề mề, đỡ phải rơi vào trường hợp lưu luyến không rời.
Đơn giản nói mấy câu với lão Nhị cùng lão Bát, sau đó, ta xoay người ngồi trên xe ngựa, lúc này đánh xe không phải Xuyên Sơn Giáp mà là đại danh đỉnh đỉnh Tam Khâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-sinh-nhat-the-nhat-song-nhan/616653/quyen-5-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.