Lá như quế, hoa như quất, quả đỏ như chu sa, từng chùm như cây nho, hạt như sơn trà, vỏ như lụa hồng, màng mỏng như tơ tía.
Phần thịt quả trắng bóng như băng tuyết, phần nước ngọt ngọt chu chua như rượu sữa.
“Tay áo ánh lên sắc trắng ngần, quần đỏ điểm tô cánh hoa rơi (Tình: câu này chém đó, không hiểu lắm),bóc một quả vải, nghe một khúc đàn, nhân sinh thật sự mỹ mãn! Bóc đi mảnh vỏ còn tươi mới của quả vải, nếm thử phần thịt quả trắng bóng như băng tuyết, đúng là ngon miệng như quỳnh tương ngọc lộ, chỉ là rơi xuống đất một đống vỏ đỏ hỗn độn, phải nhờ thị nữ thu dọn một phen.
Vào hoàng cung Phong Nguyệt quốc đã ba ngày, ngày ngày du ngoạn trong cung, uống chút rượu, ăn vài quả vải, ngắm trăng thưởng thức tiếng đàn, như thế nào vẫn cảm thấy trải qua một ngày lại gian nan như thế?
Nếu nói một tháng có ba mươi ngày, ta đây còn phải chờ hai mươi bảy ngày nữa, đếm hết hai bàn tay cũng không đủ.
“Vương Nguyệt, nhìn ngươi tựa hồ có tâm sự trong lòng, nếu không ngại có thể đem chuyện không thoải mái nói cho ta biết được không?” dừng tiếng đàn, Phong Vô Cấu thản nhiên cười hỏi.
“Vô Cấu, nếu là ngươi… Ngươi thích một người, nhưng người này lại rất khác.” Ta nhíu mày, than nhẹ một tiếng, lời nói nghẹn trong yết hầu không biết nên tiếp tục như thế nào.
Phong Vô Cấu tựa hồ có chút hứng thú: “Người này có cái gì khác biệt?”
“Hắn… Ta có thể nói thế này, hắn cùng với một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-sinh-nhat-the-nhat-song-nhan/616643/quyen-4-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.